Huyết Lang Báo Thù

Chương 5: Về Đến Yên Kinh





Sở dĩ Đông Phương Hạ yên tâm như vậy, là bởi vì có Tây Môn Kiếm ở đó, hơn nữa nhất cử nhất động của người đẹp ở bên cạnh này, mặc dù Đông Phương Hạ không ngoảnh mặt qua, nhưng mọi thứ đều thu cả vào trong tầm mắt.

Cũng sắp đến Yên Kinh, trên máy bay cũng nhàm chán, trêu chọc người đẹp này một chút vậy! Ngay sau đó, Đông Phương Hạ nghiêng khuôn mặt anh tuấn của mình qua, nhìn đến người đẹp gợi cảm, cười như không cười nói: “Chị là có “hứng” với tôi hay có hứng với đá trong tay tôi?”
Nói xong, Đông Phương Hạ liếc nhìn tổng thể vóc dáng quyến rũ của người đẹp.

Cô mặc một chiếc áo phông ngắn hở rốn màu hồng phấn, quần jeans siêu ngắn, đi một đôi giày skate phong cách Hàn Quốc, bên trên in toàn chữ Hàn Quốc, kiểu dáng hợp thời trang, vừa nhìn đã biết mua từ Hàn Quốc, mà không phải là hàng nhập khẩu hay hàng nhái.

Người đẹp đã gặp qua rất nhiều mánh khóe tán gái, nhưng nói chuyện trực tiếp với cô bằng giọng điệu trêu ghẹo như Đông Phương Hạ, vẫn là lần đầu tiên! Quan trọng là, cô nghe ra ý tại ngôn ngoại của Đông Phương Hạ, hai chữ “có hứng” ý nghĩa hoàn toàn khác nhau! Lúc này, một cỗ sát khí lạnh như băng đánh đến.

“Em trai nhỏ, cậu ra ngoài chơi sao không mang theo vệ sĩ đi, xã hội này lưu manh rất nhiều, cậu phải cẩn thận!”, người đẹp miệng cười mà tâm lạnh nói, ý tứ không phải đã quá rõ ràng rồi sao, chính là đang mắng Đông Phương Hạ lưu manh.


Đông Phương Hạ cười ha ha! Cất ngọc bội đi.

Nói: “Chị gái yên tâm, tôi là người chuyên đánh lưu manh, chị xinh đẹp như vậy, có lưu manh đến quấy rối chị, chị chỉ cần gọi điện thoại cho tôi, tôi giúp chị đánh hắn.

Này…chúng ta lưu số của nhau đi”.

Nhìn thấy Đông Phương Hạ đã lấy điện thoại ra, người đẹp không nói nên lời! Đây không phải trá hình muốn lấy số điện thoại của cô sao! Anh chàng này quá giảo hoạt rồi.

“Em trai nhỏ, chị gái ra ngoài chưa bao giờ mang theo điện thoại, xin lỗi nhé!”
“Không sao không sao, tôi chỉ lo lắng cho sự an toàn của chị thôi! Nếu đã như vậy, chị để lại địa chỉ cho tôi, lần đầu tiên tôi đến Yên Kinh, lạ nước lạ cái, có chị dẫn đường, tôi không lo bị lạc nữa, hơn nữa, đi ra ngoài, thêm một người bạn là thêm sự giúp đỡ!”
Trong lòng Đông Phương Hạ vui như nở hoa! Chị gái, chơi với tôi, xem tôi chơi lại chị như nào.

Người đẹp không ngờ Đông Phương Hạ lại được đằng chân lân đằng đầu như vậy, mới nói có vài câu đã là bạn rồi! Có người không biết xấu hổ như cậu không.

Mấu chốt là tự mình bê đá đập chân mình, tên ăn chơi này, tài ăn nói không chỉ giỏi bình thường thôi đâu.

Nhìn thấy bộ ngực nhấp nhô lên xuống của người đẹp, Đông Phương Hạ liền tranh thủ cơ hội! Động tác tao nhã duỗi lòng bàn tay ra.

Mỉm cười nói: “Xin chào, tôi tên là Bek Ji! Không biết xưng hô với chị gái như nào?”

“Thư Lăng Vy”.

Người đẹp nói tên mình một cách miễn cưỡng.

Đông Phương Hạ nắm lấy bàn tay ngọc của Thư Lăng Vy không muốn buông ra, mẹ kiếp, làn da của chị gái này thật mềm mại.

Đông Phương Hạ cười xấu xa, mặc dù không có được địa chỉ, nhưng dù sao cũng lấy được phương thức liên hệ.

Khi Thư Lăng Vy nhìn thấy khóe miệng cười xấu xa của Đông Phương Hạ, lúc này mới nhận ra bản thân bị tên nhóc này lừa! Còn giả bộ ngây thơ, mẹ kiếp.

Tên nhóc này nói đây là lần đầu tiên cậu ta đến Yên Kinh! Lẽ nào cậu ta không phải là người nước Z, nhưng cậu ta là người da vàng.

Không đúng, lời của cậu ta tuyệt đối không thể tin, còn cười đùa cợt nhã nữa, một bộ dạng đùa giỡn với đời.

Thư Lăng Vy lại đánh giá Đông Phương Hạ một lần nữa, nhưng phát hiện người đàn ông này thâm sâu khó dò, đặc biệt là đôi mắt đen đó, giống như động không đáy.

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Thư Lăng Vy liền tìm kiếm thông tin “Bek Ji” trong đầu, đáng tiếc, không thu được kết quả gì.

Máy bay hạ cánh an toàn, khi Thư Lăng Vy nhìn thấy phía sau Đông Phương Hạ không biết từ lúc nào xuất hiện một người đàn ông, thầm ngạc nhiên! Không vì gì khác, chính là bởi vì khí thế của Tây Môn Kiếm quá mạnh.


Đột nhiên, Thư Lăng Vy dừng bước, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn đến bóng lưng của Đông Phương Hạ! Bek Ji, cậu ta nói cậu ta tên Bek Ji, lẽ nào là Bek Ji của nhà họ Bek, Bek Ji mà các sát thủ trên thế giới đều không muốn chọc vào – “Huyết Lang”.

Thư Lăng Vy lắc lắc đầu! Không thể nào, hoặc bọn họ chỉ là cùng tên, Bek Ji là ai, sao có thể đến Yên Kinh chứ.

Hơn nữa “Huyết Lang” khiến các sát thủ trên thế giới đau đầu là tên nhóc với đức hạnh này sao! Đó là ác quỷ giết người không chớp mắt đó!
“Chị Lăng Vy, đang nghĩ gì vậy!”
Trong lúc Thư Lăng Vy đang trầm tư suy nghĩ, một giọng nói vang vọng như hoàng oanh ở một bên khác truyền đến, ngay lập tức, một cô gái trẻ khoác lấy tay cô, ánh mắt nhìn đến phương hướng mà Thư Lăng Vy đang nhìn.

Quay đầu lại, khi nhìn thấy là Đông Phương Mịch Ngâm, Thư Lăng Vy đầu tiên là ngớ ra! Sau đó lập tức nghi hoặc hỏi: “Mịch Ngâm, sao lại là em! Diệc Phi đâu?”, nói xong, còn nhìn trái nhìn phải.

“Chị Nam Cung tạm thời có việc, bảo em đến đón chị! Đi thôi, ông nội với những người khác đang đợi”.

“Đến nhà em à…chị thấy…hay là thôi đi!”
“Sao thế, không muốn đi à! Chị Lăng Vy, em biết trong lòng chị đang nghĩ gì, nếu chị đã không muốn đi, em cũng không ép, nhưng đây là ông nội nói, phải nói rõ với các chị”, Đông Phương Mịch Ngâm khoác tay Thư Lăng Vy đi ra ngoài.