Lúc này, cục trưởng Phương dẫn mấy chục chiến sĩ cầm vũ khí chạy tới.
Ông ta đi tới trước mặt Đông Phương Hạ, còn không kịp lau mồ hôi trên trán, lập tức nói với anh: “Cậu Đông Phương...!Cậu...!mau đi...!đi xem đi! Bên đó...!bên đó...”
Cục trưởng Phương là cục trưởng của Yên Kinh, luôn giữ được sự tỉnh táo, sao lúc này lại mất bình tĩnh như vậy? Thấy sắc mặt của cục trưởng Phương khá khó coi, hai hàng lông mày của Đông Phương Hạ nhíu chặt lại.
Anh trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”
“Cậu cứ đi xem đi, không nói rõ được.
Bên phía Bạch Vỹ...”
Biết bên phía Bạch Vỹ có thể đã xảy ra chuyện, lại nghĩ tới chuyện người mà Bạch Vỹ dẫn đi hôm nay là các anh em tử sĩ, vẻ mặt của Đông Phương Hạ thay đổi hẳn.
Các anh em tử sĩ là những người do chính anh đào tạo ra, nếu bọn họ đều bỏ mạng thì anh nhất định sẽ tự tay giết chết người của nhà họ Tư Mã, không giao Tư Mã Lâm cho Cục an ninh quốc phòng nữa.
“Đi”.
Đông Phương Hạ lo lắng cho Bạch Vỹ và các anh em tử sĩ, vậy nên không đợi cục trưởng Phương nói hết câu thì đã kéo Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy đi tới chỗ Bạch Vỹ.
Sau khi Bạch Vỹ đưa các anh em tử sĩ tiến vào căn cứ, tấn công người của nhà họ Tư Mã theo mệnh lệnh của Đông Phương Hạ, sau đó đi về chỗ phòng thí nghiệm.
Nhưng sau khi tiến vào phòng thí nghiệm, đám người Bạch Vỹ gặp phải sự tấn công, bị tổn thất bốn anh em tử sĩ, sau khi anh ta tổ chức phản kháng, do địa hình nhỏ hẹp, vũ khí của đám người Bạch Vỹ không được dùng đến! Hai bên đều dùng binh khí như mã tấu.
Khi Bạch Vỹ phát hiện mười mấy người đó nhân cơ hội này nuốt chất lỏng màu vàng trên nghiên mực trong phòng thí nghiệm, Bạch Vỹ liền hiểu ra tất cả, chắc chắn là tác dụng của chất lỏng đó.
Lúc này, Đông Phương Hạ và cục trưởng Phương chạy đến, nhìn thấy Đông Phương Hạ đến, các anh em tử sĩ lập tức lui sang một bên, Bạch Vỹ mang theo ánh mắt vô cùng hổ thẹn quỳ một chân trước mặt Đông Phương Hạ.
“Huyết Lang, Bạch Vỹ thân mang trọng trách, không những không kiểm soát được phòng thí nghiệm, còn tổn thất mười anh em tử sĩ, hai mươi mấy anh em bị thương.
Huyết Lang, Bạch Vỹ không còn mặt mũi đối diện với các anh em khác, xin được ban cái chết!”
Đông Phương Hạ nghe thấy đã tổn thất mười anh em tử sĩ, hai mươi mấy anh em bị thương nặng, con ngươi màu đen của anh liền biến thành màu đỏ máu! Một luồng sát khí mênh mông vô biên tản ra bốn phương tám hướng, khiến cơ thể mọi người phải run lên sợ hãi..