Người ở đầu bên kia điện thoại nói tiếng anh, tuy giọng nói hơi già nua, nhưng lại rất mạnh mẽ có lực!
“Chú Quyền, là tôi! Bek Ji”, Đông Phương Hạ nói một câu bằng tiếng trung.
“A… là cậu chủ! Cậu chủ, cậu sống có tốt không? Sao lại nghĩ đến gọi điện cho tôi thế”.
Chú Quyền là quản gia của trang viên nhà họ Bek, lúc nghe thấy giọng nói của Đông Phương Hạ, ông ta liền kinh ngạc, sau đó, giọng nói trở nên hưng phấn!
“Tôi rất ổn! Chú Quyền sống thế nào? Chú đừng cực nhọc quá, có việc gì thì giao cho người dưới đi làm, đừng chuyện gì cũng nhọc tâm, qua thời gian nữa tôi về thăm chú và ông nội”.
“Cảm ơn cậu chủ quan tâm! Già rồi, vô dụng rồi, cậu chủ, cậu ở bên ngoài nhiều nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận đấy!”
“Vâng, chú Quyền! Phiền chú cho người đi ra phía sau núi một chuyến với tốc độ nhanh nhất bảo An Nhiên nghe điện thoại, tôi có việc gấp tìm cậu ta! Được không?”
Tuy chú Quyền gọi Đông Phương Hạ là cậu chủ, nhưng trước nay Đông Phương Hạ cũng không đối đãi với chú Quyền như người dưới, ăn nói cũng khá khách sáo!
“Được! Cậu chủ, cậu đợi chút, tôi lập tức cho người đến sau núi, đưa điện thoại cho An Nhiên”.
Tuy không được tự ý đi vào phía sau núi của trang viên nhà họ Bek, nhưng bây giờ cậu chủ đã có lời, chú Quyền không lo lắng sẽ bị trách tội, nhưng trước khi đi vào núi vẫn phải thông báo trước.
.