“Cậu chủ, một tiếng trước, cũng chính là lúc cậu đang trên đường đến Tây Sơn, Hác Hiên đã rời khỏi Yên Kinh! Vừa rồi cấp dưới đến báo, nói bọn họ ở sân bay tra được Hác Hiên đã lên chuyến bay đi Châu Âu!”
Nghe thấy Hác Hiên đã rời đi! Đông Phương Hạ thở dài! Nói: “Tôi biết rồi”.
Đông Phương Hạ vẫn thực sự lo lắng Hác Hiên sẽ làm chuyện ngốc nghếch! Hác Hiên đã lựa chọn rời đi, vậy mình sẽ cho anh ấy một khoảng thời gian nhất định vậy.
“Cậu chủ, vậy có cần tìm nữa không! Bên Châu Âu cậu có người quen, hay là nhờ bọn họ để ý một chút”.
“Không cần! Hác Hiên rời đi, anh ấy nhất định biết tôi có thể tra được hành tung của anh ấy, anh ấy muốn tránh tôi! Sẽ không để tôi tìm được anh ấy, các cô thật sự cho rằng anh ấy đi Châu Âu sao?”
“Ý của cậu là? Lẽ nào Hác Hiên đánh lạc hướng chúng ta?”, Dạ Phong nghi hoặc hỏi.
Đông Phương Hạ khẽ cười: “Cô cho là thế nào! Hác Hiên hiểu rõ thực lực của tôi, cho nên các cô đừng lãng phí sức lực nữa! Nên làm cái gì thì làm cái đó đi!”
Ở đầu bên kia điện thoại, Dạ Phong do dự một chút sau đó mới cúp điện thoại.
Qua cửa kính xe, Đông Phương Hạ nhìn dòng xe và đoàn người qua lại, trong lòng như có thứ gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu! Hác Hiên sẽ không đi Châu Âu, anh ấy biết mình là cậu chủ nhà họ Bek, thế lực rải khắp các thành phố lớn trên thế giới! Anh ấy muốn rời đi, sẽ dễ dàng để mình tìm được anh ấy như vậy sao! Hác Hiên hiện tại có thể nói là không rõ tăm tích!
Đông Phương Hạ có thể hiểu được tâm trạng của Hác Hiên, bởi vì bốn năm trước Đông Phương Hạ đã từng trải qua! Cảm giác bị người mình yêu sâu đậm phản bội không dễ chịu chút nào.
Giờ phút này, Đông Phương Hạ chỉ mong ngày gặp lại Hác Hiên, Hác Hiên vẫn là Hác Hiên của trước đây!
“Tiểu Hạ, bây giờ đi đâu?”
Lúc Đông Phương Hạ đang trầm tư suy nghĩ, giọng nói của Viên Hào đã kéo lại mạch suy nghĩ của anh! Chậm rãi quay khuôn mặt anh tuấn của mình sang, Đông Phương Hạ nói: “Đi “Gone with the wind”!”
“Gone with the wind”? Đó không phải là tổng bộ của Lang Quân sao! Sao Tiểu Hạ lại đến đó! Lẽ nào Tiểu Hạ là người của xã hội đen! Viên Hào nghi hoặc liếc nhìn kính chiếu hậu, vừa lái xe vừa hỏi Đông Phương Hạ: “Người anh em, “Gone with the wind” mà cậu nói là tổng bộ của Lang Quân?”
“Anh Hào anh biết “Gone with the wind” là tổng bộ của Lang Quân?”
“Chuyện này có gì là lạ đâu, phàm là những người lăn lội ở Yên Kinh, không ai là không biết cả! Người anh em, không phải tôi nhiều chuyện, nhưng chỗ đó e là không phù hợp với cậu, cậu chắc vẫn là sinh viên phải không!”
Nghe thấy vậy, Đông Phương Hạ khẽ cười! Nói: “Không phải tôi vào “Gone with the wind”, mà là đến quán cơm ở đối diện! Anh Hào, tôi biết anh đang lo lắng điều gì, tôi đúng là sinh viên! Có điều chưa từng lên lớp buổi nào! Ha ha…”
Viên Hào hoàn toàn không thể nhìn thấu Đông Phương Hạ! Đã là sinh viên, sao lại không ở trường học chứ, lại còn ra ngoài ăn chơi! Haizz…những đứa trẻ con nhà có tiền, thật đúng là coi trời bằng vung! Có điều, Tiểu Hạ rất có lễ phép.
Đi đến quán cơm của Long Nhã Nhàn, còn chưa đến gần, Đông Phương Hạ từ xa đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé trước cửa đang nhìn đông nhìn tây trong làn gió lạnh! Nhìn thấy dáng vẻ chờ mong đó của Đồng Đồng, Đông Phương Hạ liền biết cô bé đang đợi mình! Thế là, sau khi bảo Viên Hào dừng xe bên đường, Đông Phương Hạ vội vàng bước tới!
Nhìn thấy Đông Phương Hạ bước ra từ xe taxi, sau khi chắc chắn đó là Đông Phương Hạ, Đồng Đồng phấn khích chạy qua: “Bố…bố ơi…”
.