Diệc Phi và Lăng Vy nhìn thấy nụ cười đó của Đông Phương Hạ, trong lòng đều xót xa, cũng ước Đồng Đồng là do mình sinh ra.
Hôm nay Đông Phương Hạ về nhà, Hác Hàm Nguyệt và mọi người không biết, nghe thấy tiếng chuông cửa, Hác Hàm Nguyệt lẩm bẩm: “Những người canh gác làm sao vậy, có khách đến cũng không thông báo một tiếng”, sau đó đứng lên đi ra mở cửa!
Hôm nay là cuối tuần, Đông Phương Viêm không đến cơ quan, lúc này đang ngồi đọc báo.
Lúc Hác Hàm Nguyệt đứng lên đi mở cửa, ông ấy liền nhìn ra ngoài! Ông ấy cũng hiếu kỳ là ai có thể tự do ra vào nhà của mình.
Cửa được mở ra, đầu tiên lọt vào trong mắt Hác Hàm Nguyệt là một cô bé đáng yêu chỉ có ba bốn tuổi, hơn nữa còn ở trong lòng của con trai mình.
Hác Hàm Nguyệt hơi không phản ứng kịp, lòng nghĩ sao con trai của mình lại đưa con của nhà người ta về nhà!
“Đồng Đồng, biết đây là ai không?”
Đông Phương Hạ còn không đợi Hác Hàm Nguyệt lên tiếng, liền cười nói với Đồng Đồng trong lòng.
Đồng Đồng ngước khuôn mặt trắng nõn, nhìn Đông Phương Hạ, Diệc Phi, Lăng Vy, cuối cùng nhìn vào Hác Hàm Nguyệt, cô bé nghĩ một lúc, hai con mắt đảo một vòng, rồi gọi: “Bà nội! ”
Bà nội? Cô bé này gọi mình sao? Hác Hàm Nguyệt hơi không phản ứng kịp, nghi ngờ nhìn Đông Phương Hạ, rồi lại ngắm kỹ Đồng Đồng.
Diệc Phi và Lăng Vy nhìn dáng vẻ của Hác Hàm Nguyệt, buồn cười mà không dám cười, Đông Phương Hạ bất lực nói: “Mẹ à, Đồng Đồng gọi mẹ đấy! Sao mẹ không trả lời một tiếng?”
“Bố ơi, bố không lễ phép!”, Đồng Đồng lại cười.
Bố? Cô bé này gọi Đông Phương Hạ là bố, lại gọi mình là “bà nội”, lẽ nào là đứa con bên ngoài của Đông Phương Hạ! Bây giờ Hác Hàm Nguyệt thực sự ngẩn người tại chỗ!
Đông Phương Viêm ở trong phòng khách cũng nghe thấy giọng nói của Đông Phương Hạ và mọi người, đặc biệt là khi nghe thấy giọng nói của Đồng Đồng, ông ấy lập tức đứng lên đi qua đó! Khi nhìn thấy vợ của mình ngẩn người đứng ở đó, chặn mấy người Đông Phương Hạ ở bên ngoài, ông ấy liền lên tiếng nói: “Hàm Nguyệt, để Diệc Phi và mấy đứa vào đi!”
Tuy Đông Phương Viêm không nói gì, nhưng ông ấy xót con dâu của mình, huống hồ bên ngoài lạnh như vậy.
Hác Hàm Nguyệt bị giọng nói của Đông Phương Viêm kéo lại dòng suy nghĩ! Khi thấy con trai mình đặt Đồng Đồng xuống, bà ấy lập tức kéo Đông Phương Hạ sang một bên hỏi: “Thằng nhóc này, nói thật đi, thế là sao?”
“Mẹ à, không phải mẹ luôn muốn bế cháu trai và cháu gái sao! Bây giờ con đưa về cho mẹ rồi!”, vẻ mặt của Đông Phương Hạ đúng là nói dối cũng không đỏ mặt.
Hác Hàm Nguyệt liếc về phía Đồng Đồng một cái, không dám tin hỏi: “Nó là con gái của con à? Cháu gái của mẹ à?”.