Vô Linh và Thiết Phong là thanh mai trúc mã từ nhỏ! Bất kể đến đâu, hai người đều ở bên nhau! Bọn họ đã từng thề độc, sống chết cũng phải ở bên nhau.
Hơn nữa, Vô Linh là người của đội quân Ngân Vũ Tiễn nhà họ Bek, không được sự cho phép của mình, bọn họ không được rời khỏi Châu Úc!
Vô Linh thấy Đông Phương Hạ do dự, cô ta đứng thẳng lên, nói: “Chúng tôi sống chết đều là người của nhà họ Bek! Đối với nhà họ Bek, an toàn của cậu chủ mới là chuyện lớn, một khi cậu chủ cậu xảy ra chuyện, nhà họ Bek cũng… cậu là ông trời của chúng tôi, không có cậu, cậu chủ bảo chúng tôi sống thế nào! Thiết Phong biết rõ sự thật, không những sẽ không phản đối, còn sẽ ủng hộ tôi! Tuy Thiết Phong là người tôi yêu, nhưng nếu chỉ biết tư tình nữ nhi, coi nhẹ sự an toàn của cậu chủ, Vô Linh tôi có mặt mũi nào đối diện với tổ tiên đã mất vì nhà họ Bek! Cậu chủ, cậu đồng ý đi”.
Đông Phương Hạ nghe lời nói của Vô Linh, sự áy náy trong lòng anh bỗng tăng lên không ít, nhìn khuôn mặt kiên nghị trước mặt, Đông Phương Hạ gật đầu, nói: “Được! Em đồng ý với chị.
Nhưng, chị Linh, nếu có một ngày nhà họ Bek em làm việc có lỗi với chị, hy vọng chị có thể tha thứ cho em, em chỉ là bất đắc dĩ thôi, cũng có nỗi khổ của mình!”
Đông Phương Hạ nói xong, hơi cúi người trước mặt Vô Linh! Đúng thế, Đông Phương Hạ có nỗi khổ của mình, hôm nay anh có vẻ tùy ý, thực tế là đang trong kế hoạch! Một âm mưu nhằm vào đại trưởng lão gia tộc họ Long tộc.
“Cậu chủ, cậu làm gì vậy! Không được… không được…”, thấy Đông Phương Hạ khom lưng với mình, Vô Linh vội vàng đỡ Đông Phương Hạ lên, nói: “Cậu chủ à, không phải là muốn để Vô Linh tôi tự sát sao! Cậu có nỗi khổ của cậu, Vô Linh không dám hỏi, tục ngữ nói: ‘Quân muốn thần chết, thần không thể không chết’, đừng nói cậu sẽ làm việc có lỗi với Vô Linh, cho dù bây giờ cậu giết Vô Linh, Vô Linh cũng tuyệt đối không một lời oán thán!”
“Chị Linh, tình cảm của chị, Bek Ji em ghi nhớ trong lòng! Sẽ có một ngày em cho chị hiểu tất cả”.
“Cậu chủ, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Đông Phương Hạ gật đầu: “Đúng thế, nhà họ Bek đang vô cùng nguy khốn! Có rất nhiều chuyện, bây giờ em không thể nói với chị! Nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ Bek Ji em làm gì, mọi người đều phải tin em! Còn nữa, bất kể người nào hỏi chị điều gì, ngoại trừ cơ mật có liên quan đến nhà họ Bek em, nên nói thì nói, không nên nói thì chị phải biết trả lời thế nào!”
Vô Linh nghe xong, trầm ngâm một lát, gật đầu: “Cậu chủ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào! Bất kể cậu làm gì, chúng tôi đều tin tưởng cậu”.
“Ừm.
Thời gian của em gấp gáp! Thiết Phong đang ở chỗ biệt thự chính, chị ăn xong rồi đi tìm anh ta.
Âm thầm nói với anh ta, lưu ý nhất cử nhất động trong sơn trang, bất kể là ai”.
“Vâng.
Vậy cậu chủ, bây giờ cậu chuẩn bị đi đâu!”, Vô Linh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đông Phương Hạ, liền biết sợ rằng nguy nan của nhà họ Bek không nhẹ nhàng như vừa nói!
“Đi tìm anh Cửu!”
“Ồ…”
Đông Phương Hạ cười, nói với Vô Linh một số chuyện, sau đó rời khỏi đây, đi về phía một tòa biệt thự khác trong khu phía Tây.
Thân phận của Đông Phương Hạ trong nhà họ Bek hiển hách thế nào, nhưng anh xuất hiện trong nơi ở của hộ vệ, lại không có ai kinh ngạc! Bởi vì mọi người đều biết cậu chủ là một người thân thiện, nhưng đằng sau sự thân thiện, không có ai dám khiêu khích, càng không có ai dám bất kính! Cái tên Huyết Lang không phải là thổi phồng.
Đông Phương Hạ đi đến một vườn hoa ngắm một lúc, vừa định đi về biệt thự của anh Cửu, một bóng hình khiến Đông Phương Hạ dừng bước chân.
Lòng nghĩ mình muốn đi tìm anh Cửu, anh Cửu lại ở đây luyện công!
Anh Cửu ở trong vườn hoa, mặc một bộ đồ Trung Sơn màu đen, rèn luyện võ công quyền cước của mình, còn chưa vung ra một quyền, cánh hoa rơi trên thảm cỏ đã bay lên theo gió, Đông Phương Hạ nhìn từ xa cũng phải thầm tặc lưỡi!
Võ công của anh Cửu mạnh hơn trước đây rất nhiều, đặc biệt là nội công, sánh được với mình rồi.
Nếu để mình quyết chiến một trận sinh tử với anh Cửu, ai thắng ai thua cũng còn là ẩn số.
Hồi lâu sau, anh Cửu dừng động tác, hai tay chắp trước ngực, hít sâu một hơi, vừa định lau mồ hôi trên trán, bỗng phát hiện ở phía xa có một bóng người đang quan sát mình, sau khi chắc chắn không phải là anh em hộ vệ tuần tra, anh ta mới nhìn kỹ lại!.
Truyện Cung Đấu
Khi nhìn thấy là Đông Phương Hạ, anh Cửu ngẩn người, sau đó chạy tới.
Đông Phương Hạ bước vào vườn hoa nở rộ tươi đẹp, đi về hướng anh Cửu đang chạy tới, còn không đợi anh nói, anh Cửu đã khom lưng lên tiếng trước: “Cậu chủ, cậu đến từ lúc nào?”
“Tôi vừa đến, thấy anh đang luyện công, nên không làm phiền anh! Anh Cửu, võ công của anh tiến bộ không ít đấy!”
“Cảm ơn cậu chủ quá khen! Cậu chủ, có việc gì không?”
Đông Phương Hạ có thân phận thế nào, trong lòng mấy người anh Cửu, cậu chủ nhà mình có rất ít thời gian rảnh rỗi! Hơn nữa, trực giác khiến anh Cửu tin rằng cậu chủ có việc tìm mình.
Đông Phương Hạ gật đầu, tìm ghế đá ngồi xuống, sau khi kiểm tra thấy xung quanh không có ai nghe trộm, mới nói nhỏ: “Anh Cửu, tôi có chuyện muốn anh đi làm”..