Quay về quán bar Gone with the Wind, Đông Phương Hạ ngồi xuống sô pha, cảm thấy mí mắt trĩu nặng, cơn buồn ngủ ập tới, trông có vẻ rất mệt mỏi.
Bởi vì Đông Phương Hạ và Nam Cung Diệc Phi đi một vòng quanh trung tâm thành phố nên Tây Môn Kiếm và Tạ Vũ Thần đã về tới đây trước, đồng thời kể lại chuyện tối nay cho đám Dạ Ảnh, vậy nên khi thấy Đông Phương Hạ bị thương, bọn họ không hỏi gì cả.
Dạ Ảnh tìm hộp thuốc, Diệc Phi chào hỏi từng người một rồi nhận lấy hộp thuốc trong tay Dạ Ảnh, cẩn thận băng bó lại cho Đông Phương Hạ.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Nhóm Bạch Vỹ đã được Tây Môn Kiếm sắp xếp cho đi nghỉ ngơi.
Vốn dĩ Dạ Ảnh còn có chuyện báo cáo với Đông Phương Hạ, nhưng thấy anh mệt mỏi như thế, mà những chuyện đó cũng không quá quan trọng, hơn nữa đều nằm trong tầm kiểm soát, vậy nên không nói gì cả.
Nam Cung Diệc Phi đang ở đây, cô là vợ chưa cưới của Đông Phương Hạ, tất cả mọi người nhanh trí đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho bọn họ.
Thấy thế, Diệc Phi hơi nghi hoặc: “Người của anh thật kỳ lạ, anh là Huyết Lang trong Lang Quân, chắc chắn là có rất nhiều chuyện cần anh gật đầu, mấy ngày nay anh không ở đây, chẳng lẽ ở đây không có chuyện gì cần nói sao?”
“Không biết trí thông minh của em đi đâu mất rồi nữa.
Không phải Dạ Ảnh và anh Hồ không có chuyện báo cáo với anh, mà là em đang ở đây, anh lại còn mệt mỏi như thế, bọn họ đau lòng thay cho anh, muốn anh nghỉ ngơi sớm, để ngày mai rồi nói”, Đông Phương Hạ bất đắc dĩ nhìn Diệc Phi.
Thật sự là Nam Cung Diệc Phi không ngờ đám Dạ Ảnh lại quan tâm Đông Phương Hạ như thế.
Cô nhìn Đông Phương Hạ, nhẹ giọng nói: “Đúng là anh mệt thật rồi, để em băng bó xong rồi anh ngủ sớm đi”.
“Đương nhiên là phải ngủ sớm rồi, nếu không làm sao mẹ ôm cháu trai được đây.
Mẹ biết đêm nay em đi với anh, kiểu gì cũng nghĩ bậy bạ, anh mà không làm gì thì có lỗi với bản thân quá”, Đông Phương Hạ cười gian, nhìn đăm đăm vào bộ ngực của Diệc Phi.
Lần này, Nam Cung Diệc Phi không xấu hổ, cũng không đỏ mặt gì cả, mà là thản nhiên hếch bộ ngực đầy đặn lên, hai chú thỏ cũng nhảy bật, khiến Đông Phương Hạ suýt thì chảy máu mũi.
“Đêm nay anh có dám không? Cẩn thận vết thương của anh đó!”
Mé, rõ là đang dụ dỗ mình! “Chú thỏ” lớn như thế, khe rãnh sâu hoẳm, nước da trắng ngần, cái cổ hồng hào mềm mại, còn cả đôi môi hút hồn người ta, mỗi một bộ phận đều đủ để dấy lên ngọn lửa của một người đàn ông bình thường.
Cho dù sức chịu đựng mạnh đến mấy, bị Nam Cung Diệc Phi dụ như vậy, Đông Phương Hạ vẫn không chịu nổi.
Anh cảm thấy trong đan điền có một ngọn lửa đang chậm rãi bốc cháy, “chú em” cũng ngóc đầu lên.
“Diệc Phi, vết thương ấy có đáng là gì với anh, em dụ anh như thế là anh làm thật đó!”
Thấy Đông Phương Hạ chẳng đỏ mặt cũng chẳng thở gấp, mặc dù ánh mắt hơi mê ly, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, Diệc Phi không khỏi cảm thấy khiếp sợ trước định lực của anh.
Kiểu mỹ nữ như cô mà chủ động quyến rũ ai, gần như không một người nào có thể đỡ được, chồng chưa cưới của cô đúng là khác người.
“Ha ha, không ngờ anh cũng được đó nhỉ.
Đông Phương Hạ, những lời này đáng ra em không nên nói, em là vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của anh, chúng ta cũng ngủ chung giường, vì sao anh không… không…”
Mặc dù Diệc Phi đã tự cổ vũ bản thân, nhưng cô vẫn không thể nói ra mấy chữ cuối cùng được, còn chưa dứt lời thì mặt cô đã đỏ bừng.
Đúng vậy, là một cô gái bình thường, chồng chưa cưới của mình nằm bên cạnh mình mấy đêm mà không sinh ra dục vọng với mình, điều ấy khiến cô không thể chấp nhận nổi.
Mặc dù cô không muốn tùy tiện dâng hiến lần đầu tiên của mình, nhưng lại cảm thấy bị đả kích khi gặp một người đàn ông không hề “kích động” chút nào như thế.
Đồng thời, Nam Cung Diệc Phi còn không ngừng nói với bản thân là mình vẫn chưa đủ đẹp, chưa đủ để lọt vào mắt của Đông Phương Hạ, hoặc là mình chưa thu hút được anh.
Nhìn vẻ mặt sa sút của Nam Cung Diệc Phi, nghe những lời cô nói, Đông Phương Hạ sửng sốt.
Anh mặc áo khoác vào, dùng một tay nâng gò má mỹ lệ của Diệc Phi lên..