Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 4: 4





xMà nguyên nhân của sự việc chỉ là do Dương Hiên không ưa sự hống hách của Lôi Bạo nên đã nói giúp cho người khác, kết quả là bị hắn ta thù hằn tới tận bây giờ.

Lôi Bạo ác ý gây khó dễ hết lần này đến lần khác, chà đạp lên tôn nghiêm của Dương Hiên hết lần này đến lần khác, khiến cho hắn không có nhiều thời gian tu luyện.

Ba tháng trước hắn đã đả thông được mười thiên mạch, nhưng bây giờ vẫn chỉ dừng lại ở mức mười thiên mạch, không hề có tiến triển, nếu không sao phụ thân hắn nỡ từ bỏ viên Thông Mạch đan thượng phẩm có thể đột phá cảnh giới… Lửa giận trong lòng dâng lên khiến Dương Hiên chỉ muốn lột da rút gân, biến tro cốt hắn ta thành cát bụi!
Nhưng lý trí nhắc nhở hắn, phải nhịn! Nhịn! Nhịn!
Lôi Bạo là người đứng đầu Mặc Trúc Phong, không ai có thể cãi lời.

Bởi vì một năm trước hắn ta đã bước chân vào cảnh giới Tứ Trọng Thiên, tu vi không gì sánh được, có triển vọng năm nay sẽ vượt qua được hẻm Đồng Nhân, thăng lên làm đệ tử ngoại môn.

Con kiến hôi ở cảnh giới Nhất Trọng Thiên như hắn, Lôi Bạo tuỳ ý dùng một ngón tay cũng có thể nghiền nát!
Nếu thật sự đánh nhau thì ngoài việc bị sỉ nhục vô ích, Dương Hiên không làm được gì khác nữa!
“Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn!”, Dương Hiên dữ tợn lườm Lôi Bạo, đè nén lửa giận trong lòng, xoay người chuẩn bị đi về phòng mình.

Đúng lúc này…

“Ôi chao! Túi đồ to nhỉ, xem ra lần này phụ mẫu ngươi mang tới không ít thứ hay ho! La Thành, mang lại đây cho ta xem thử!”, Lôi Bạo liếc nhìn Dương Hiên với vẻ giễu cợt, sau đó vẫy tay với một gã thanh niên to con phía sau.

“Có kịch hay để xem rồi!”
Trên bãi đất trống, rất nhiều đệ tử tạp dịch đã lộ vẻ sung sướng khi có người gặp hoạ, xem náo nhiệt, không ai chê lớn chuyện!
“Vâng Lôi sư huynh!”
La Thành đáp lại rồi bước về phía Dương Hiên, gã nhe răng cười, vẻ mặt dữ tợn, trong mắt hiện lên tia hung ác giống như con sói đang nhìn chằm chằm miếng mồi ngon khiến người ta sợ hãi!
“La… La Thành, ngươi… ngươi định làm gì?”, giọng Dương Hiên run run, mang theo chút sợ hãi.

Ba tháng nay, La Thành – tên sai vặt của Lôi Bạo đã bắt nạt hắn vô số lần.

“Làm gì? Tên vô dụng, ngươi không nghe thấy lời Lôi sư huynh nói à? Đưa túi đây cho ta!”, La Thành nhìn Dương Hiên từ trên cao xuống, trông như mèo vờn chuột.

“Đây… đây là túi đồ phụ mẫu đưa cho ta, tại sao ta phải đưa cho ngươi?”, Dương Hiên chẳng có đủ tự tin, hắn chỉ có thể ôm chặt chiếc túi trong lòng.

Nghe vậy, La Thành giơ nắm đấm to như bao cát lên, hung ác trừng mắt nhìn Dương Hiên: “Tại sao à? Dựa vào nắm đấm của ta đây chứ sao! Tên vô dụng, không đưa cẩn thận ta đây đánh ngươi!”
Lần này Dương Hiên không nói gì, chỉ ôm chặt chiếc túi trong tay hơn!
“Ồ, lá gan tên vô dụng ngươi lớn hơn rồi đúng không?”, La Thành cười gằn, vung nắm đấm về phía mắt trái Dương Hiên.

Dương Hiên đã cố né tránh nhưng tốc độ của La Thành quá nhanh, hắn còn chưa né được thì nắm đấm to như bao cát của gã đã đấm thẳng vào mắt trái hắn, hắn chỉ thấy trước mắt thật nhiều sao.

“Tên rác rưởi, đưa đây cho ta!”, La Thành khinh thường quát lên, túm lấy túi đồ trong lòng Dương Hiên.

“Không ổn rồi!”
Dương Hiên giật mình, không còn lo được mắt trái đang đau nữa, theo bản năng hắn túm lấy túi đồ không buông!
“Mẹ kiếp! Tên vô dụng, cánh của ngươi cứng rồi đúng không? Không ngờ còn dám phản kháng!”, La Thành trợn trừng hai mắt, chửi bới: “Chết tiệt, cút đi cho ta!”
Gã nhấc chân phải ên, đạp mạnh vào bụng Dương Hiên.

Cú đá giận dữ này mang theo sức mạnh gần nghìn cân khiến Dương Hiên văng ra mấy chục trượng, “hộc” một tiếng, hắn phụt ra một ngụm máu tươi!

Hắn ngã lăn dưới đất, khó mà đứng lên được ngay.

“Lôi sư huynh, túi đồ của Dương Hiên đây ạ!”
La Thành còn chẳng thèm nhìn Dương Hiên đang ngã trên đất, ba bước thành hai chạy tới trước mặt Lôi Bạo, cung kính đưa túi đồ của Dương Hiên cho hắn ta.

Lôi Bạo cầm lấy túi đồ La Thành đưa cho, không chút kiêng kỵ mà lục tung ngay trước mặt Dương Hiên!
“Dương Hiên thật đáng thương!”
Một tia thương hại lướt qua trong mắt đám đệ tử tạp dịch, nhưng không ai dám nói thay Dương Hiên.

Thế giới võ giả, kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, kẻ mạnh là vua.

Lôi Bạo không chỉ có thực lực mạnh mẽ, xứng đáng là người đứng đầu Mặc Trúc Phong, mà nghe nói ở ngoại môn hắn ta cũng rất có quan hệ, đừng nói là họ, cho dù mấy người quản lý lớn cũng phải nể mặt, không dám tuỳ tiện đắc tội hắn!
“Mẹ kiếp, có nhầm không đấy? Chỉ có mấy thứ vớ vẩn này thôi?”, Lôi Bạo đang vui sướng lục túi đồ của Dương Hiên đột nhiên chửi ầm lên, hắn ta lục một hồi nhưng chỉ thấy có mấy bộ quần áo và giày dép, không tìm được một đồng ngân lượng nào.

Đám đệ tử tạp dịch cũng chẳng đoàn kết, người cũ bắt nạt người mới không phải chuyện gì lạ, tháng sáu là tháng gặp gỡ người thân, đối với người cũ mà nói chính là tháng thu hoạch.

Trước đây Dương Hiên đã thấy rất nhiều người mới bị người cũ cướp túi đồ, ngân lượng hay đan dược có giá trị đều bị cướp sạch, hơn nữa tên Lôi Bạo này còn rình mò khắp nơi, sao Dương Hiên có thể không phòng bị? Vậy nên lúc nãy hắn đã tìm một nơi bí mật để chôn ngân lượng và đan dược đi!
Lôi Bạo híp mắt, đôi mắt tam giác như con rắn độc nhìn chằm chằm Dương Hiên: “Dương Hiên, tiểu tử ngươi cũng được coi là con cháu gia tộc lớn, một năm hai ông bà già mới gặp ngươi một lần mà chỉ mang cho ngươi vài bộ quần áo với giày dép? Ngân lượng đâu? Đan dược đâu?”
Dương Hiên cũng được coi là có chút lai lịch, nhà họ Dương được coi là gia tộc lớn nhất ở thành Phượng Dương, quận Nam Dương, mà Dương Hiên là cháu đích tôn của gia chủ gia tộc họ Dương – Dương Tiếu Thiên, hắn cũng được coi là có xuất thân phú quý!
Ông bà già?

Khó khăn lắm Dương Hiên mới ổn định được khí huyết cuộn trào trong người, nghe Lôi Bạo nói vậy lồng ngực hắn lại phập phồng kịch liệt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lôi Bạo, hắn giống như con dã thú hoàn toàn bị chọc giận.

Rồng có vảy ngược, động vào sẽ chết, mà phụ mẫu là điều cấm kỵ đối với Dương Hiên, sỉ nhục hắn thì được nhưng nếu sỉ nhục phụ mẫu hắn thì bất luận là ai, hắn cũng dám liều mạng!
“Thật xui xẻo, lãng phí thời gian của ta đây!”, nhưng hiển nhiên Lôi Bạo không chú ý tới điều này, hắn ta tiếp tục chửi bới, mà dù có chú ý thì hắn cũng chẳng quan tâm, một con kiến hôi cảnh giới Nhất Trọng Thiên thôi, hắn chửi đã được coi là để mắt đến người đó rồi!
Giây tiếp theo…
“Xì!”
Quyền phong ác liệt hất tung túi đồ của Dương Hiên xuống đất, quần áo và giày dép La Vận tự tay may cho hắn rơi ra khắp nơi.

“A, grừ!”
Tiếng dã thú gầm thê lương vang lên, gân xanh trên trán Dương Hiên giật giật, lửa giận vô tận từ tâm điền xông thẳng lên trán!
Lúc này, lửa giận trong lòng Dương Hiên đã hoàn toàn bùng cháy!
Chết! Hắn ta nhất định phải chết!
“Ầm ầm!”
Khí tức trong cơ thể hắn cuồn cuộn như nước sôi, dường như muốn phá thể để lao ra!.