Ở giảng đường của Lục Nhiên, điều tích cực là tất cả đều đã tỉnh lại và có thể sinh hoạt.
Ví dụ như Minh Đa, hắn đã ra khỏi thùng rượu được, cũng đã hốt hoảng và suy nghĩ về những gì đã xảy ra khi hắn còn hôn mê.
Vũ Ngân Nhu cũng đã tỉnh, Lưu Tích thì vẫn luôn như vậy.
“Đằng sau Thiên Môn là một thứ gì đó giống với Hấp Huyết Quỷ, Huyết Cổ Long từng nói như vậy, đúng chứ?” Vũ Ngân Nhu đứng bên cạnh Lưu Tích, hỏi một câu.
Bình thường, nàng vốn là một người không quan tâm đến khái niệm sức mạnh.
Nàng chỉ muốn đồng hành cùng hắn, mạnh lên cùng hắn, chỉ đơn giản vậy thôi.
Nhưng sau trận chiến vừa rồi, chính Vũ Ngân Nhu cũng bắt đầu nghĩ về việc bản thân phải cố gắng hơn.
Thiên Môn, nàng cũng sở hữu sức mạnh ấy, chỉ là vẫn chưa luyện đến mức thành thạo và chưa khai thác được rõ ràng.
“Thiên Môn sẽ hấp thụ đặc tính rõ ràng nhất của thứ đầu tiên tác động lên nó.
Hoàng Thao có thể chọn để lấy sức mạnh Hỗn Tộc, Thiên Môn ở Ngọc Gia thì hấp thụ năng lực của các Băng Huyết từng cố tiến nhập nó, Thiên Môn ở Cấm Ma Lâm thì hấp thụ những hạt máu li ti từ Huyết Cổ Thụ.
Hoàng Thao không nói điều vô lý.
Nhưng về lý do mà Huyết Cổ Long nói Hấp Huyết Quỷ có cơ chế giống Thiên Môn, tớ vẫn chưa thể chốt được.
Có thể nói rằng… Hấp Huyết Quỷ có thể sử dụng năng lực của kẻ mình hút máu trong khoảng thời gian ngắn, đúng chứ?
Thiên Môn và Hấp Huyết Quỷ đều là sử dụng năng lực của kẻ khác, chỉ là một bên sao chép còn một bên tước đoạt.”
Lưu Tích bắt đầu có những giác ngộ đầu tiên về sức mạnh hắn nắm giữ.
Lời Huyết Cổ Long nói, tuy đã lâu rồi nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ.
Con rồng già ấy, chung quy vẫn không muốn Lưu Tích nắm giữ sức mạnh Thiên Môn, không phải vì hắn không xứng đáng mà vì hắn dễ bị lợi dụng, việc bị rút năng lượng vũ trụ từ hắn là bằng chứng rằng lo lắng của Huyết Cổ Long không thừa.
“Giờ chúng ta có thể làm gì?” Vũ Ngân Nhu hỏi Lưu Tích.
“Tiếp tục tiến lên thôi, Hoàng Thao, hắn rồi sẽ rất mạnh, chắc chắn là như vậy.” Lưu Tích đáp lại, thở dài.
Hắn lo lắng và suy nghĩ cũng đã đủ rồi, bây giờ thì chỉ biết tiến về phía trước tiếp thôi.
Lưu Tích lấy một hơi thật sâu, nhấc người khỏi ghế, đứng bật dậy như đã chan chứa năng lượng.
Tên Thuần Huyết họ Lưu ấy nhấc máy lên, bắt đầu đọc xem có những thông tin gì.
Hắn biết được tòa tháp mà Hoàng Thao đã cho bốc hơi gọi là Kinh An Trụ, một công trình thuộc quyền sở hữu của Viêm Gia, tức là từ cái gia tộc mà tên Hỏa Huyết tạo ra Viêm Vọng và Viêm Nhất xuất thân.
Lưu Tích cảm thấy việc phá hủy một công trình như vậy không phải ngẫu nhiên, nhưng đó vẫn chỉ là cảm giác của hắn thôi.
Xung quanh Tam Hợp Viện, có rất nhiều công trình khác, có nơi bỏ không có nơi có người, địa thế thì còn hoang sơ nên cũng có rất nhiều đá tảng lớn.
Nói cách khác, Hoàng Thao hoàn toàn có thể dùng đá tảng chọi Lưu Tích thay vì phải cất công đem những mảnh của tòa tháp kia tới tận đây.
Có chủ đích, chắc chắn là như vậy.
Và rồi đột nhiên, hắn nhận ra mình có một tin nhắn từ Hương Anh Túc.
Lưu Tích có thể cảm thấy đây sẽ lại là một vụ gì đó không nhỏ.
Hương Anh Túc là người đã tiến cử Lưu Tích và Minh Đa lên chức phó đô đốc, để có thể đạt đến chức đô đốc, sức mạnh bọn hắn phải được công nhận và đạt được một số lượng chiến công nhất định, đủ chứng tỏ sự hữu dụng của bản thân với Huyết Giới.
Hương Anh Túc không hề bóc lột Lưu Tích hay Minh Đa mà thậm chí có thể nói đang cố gắng tạo ra nhiều cơ hội cho bọn hắn lập công, làm đẹp hồ sợ, sớm ngày có thể trở thành những đô đốc chính thống.
Lưu Tích vẫn biết ơn người đó và có lẽ hắn chỉ có thể tiếp tục cố gắng để đáp lại những cơ hội ấy.
“Công trình thủy lợi bị ảnh hưởng bởi quái thú gây ra vấn đề cho việc sản xuất nông nghiệp và canh tác.
Vụ này có vẻ khá nhỏ nhưng được Hương đô đốc đặc biệt đề cử, có lẽ chúng ta cũng nên nhận.” Lưu Tích nhìn mô tả của vụ này, cảm giác như có ẩn tình gì đó.
“Ừ, tao cũng định bảo mày nhận.” Tiếng Minh Đa vang lên từ phía sau.
Nhìn qua tên Lôi Huyết này có thể nhận ra hắn vẫn còn rất yếu, nhưng từ lúc Minh Đa biết mình đã ngủ khi Lưu Tích solo long trời lở đất với Hoàng Thao, hắn không ngồi yên được.
Cảm giác bị bạn bè bỏ xa nó quá tồi tệ để Minh Đa chịu đựng, giống như câu: “Thua trời một vạn không tày kém bạn một ly.”
Tuy ly này hơi to, nhưng hắn cũng muốn rút ngắn phần nào.
“Tao đi cùng được chứ?” Tiếng Hải Cương nói.
“Được, vấn đề là mày phải biết tự lo cho mình, đừng trở thành tạ!” Minh Đa đáp.
“Không tạ đâu, ta chấp Hoàng Thao con mắt còn cầm chân được cơ mà!”
Sau câu nói ấy của Hải Cương, cả không gian này dường như hơi gượng gạo.
Nghĩ đến việc Hoàng Thao mấy ngày trước còn ngang sức với một Hải Cương nhiều phần tàn tật, giờ đã có thể phá không mở cổng, xé vụn tháp mà ném, quả thực thấy rùng mình.
Khi đứng trước sức mạnh của Hoàng Thao, có thể nói đó là một cú sốc lớn với bọn hắn.
Tốc độ tăng sức mạnh của bọn hắn cần được đẩy cao lên, càng cao càng tốt, chỉ như vậy mới có hi vọng sinh tồn.
Từ đủ để sinh tồn trước Hoàng Thao sẽ thành đủ để đấu tay đôi, từ đủ sẽ thành thừa, từ thừa sẽ đạt đến mức chiến thắng.
Tích lũy sức mạnh kiểu dân cày phải chăm chỉ hơn loại nhảy cóc như Hoàng Thao.
“Địa điểm đó nằm ở… phía đông của vùng Tam Hợp này, khá gần đây thôi, đi luôn chứ? Không cần hành lí quá nhiều đâu.” Minh Đa nói, phá vỡ bầu không khí im lặng.
Bằng một cách thần kì nào đó, phi thuyền hắn đỗ ngoài sân không bị những đợt gạch đá dội như mưa làm hư hại.
Tất cả những gì Minh Đa phải lo cho phương tiện ấy và bụi bẩn và một vài vết lõm, còn lại các chức năng của nó vẫn hoạt động rất bình thường.
Lưu Tích gật đầu đồng ý với lời Minh Đa nói, chuyện đến đây coi như là chốt.
Bọn hắn lại lên phi thuyền, lái một mạch tới nơi được coi là công trình thủy lợi bị ảnh hưởng.
Từ trên cao nhìn xuống, Lưu Tích có thể nhận ra rõ ràng một dòng chảy bị nghẹn ứ bởi những khúc cây chất ngang, bên cạnh là những sinh vật lù đù chậm chạp, khả năng chính là bọn quái thú được nhắc đến.
Dòng chảy này dẫn vào trong một khu nhà kính, nước chỉ còn chảy nhỏ giọt, rau màu ở đây không còn được trồng cấy gì nữa.
Nói cách khác, mấy nhà kính kia bỏ không vì bị lũ quái thú này quấy nhiễu.
Thiệt hại về kinh tế tuy không lớn, nhưng chung quy thì không nên để đất bỏ hoang, bao nhiêu tấc đất tấc vàng bấy nhiêu mà.
“Đáp xuống đi, đánh nhanh diệt gọn, có thể xử sạch.” Lưu Tích nói.
Minh Đa cho phi thuyền hạ xuống từng chút một, nhưng chỉ một thoáng sau, hắn đã nhận ra sự khác biệt ở nơi mình đáp xuống.
Những con quái thú kia không hề có ý định đánh nhau mà trực tiếp lủi đi, chạy tuốt vào rừng.
Lưu Tích cũng lấy làm lạ, thế rồi, hắn nhìn con đập chắn nước được dựng bằng cây trước mặt.
Một tay hiện ra Huyết Trảo, Lưu Tích vung một đường dứt khoát, xé tan thớ gỗ, cả kết cấu con đập nhỏ này cũng sụp đổ.
Dòng chảy lại được khơi thông, một làn xanh mát chảy thẳng về phía khu nhà kính kia.
Minh Đa hơi ngỡ ngàng, mặt lộ ra vẻ không tin là mình vừa hoàn thành ủy thác.
Thế rồi, hắn thở dài và lại nhảy lên phi thuyền, định rời đi ngay lập tức.
“Khoan đã, chúng ta qua khu nhà kính kia chờ đến sáng mai xem sao.” Lưu Tích nói.
Hắn tin rằng ủy thác này có thứ gì đó không ổn nên Hương Anh Túc mới trực tiếp gửi tin đến.
Lưu Tích muốn chờ xem, rốt cuộc là đám quái thú gan bé như thỏ kia có bản lĩnh gì..