Lão chủ nhiệm Lôi Huyết kia dĩ nhiên không tâm phục khẩu phục nhưng thứ lớn nhất hắn cảm thấy bây giờ là nỗi sợ.
Sợ Lục Nhiên, sợ lão già này và sức mạnh khó thể lý giải của lão.
Một cái lừ mắt như thế khinh bỉ, lão chủ nhiệm Lôi Huyết rời đi.
“Thôi, đi nhận việc cho sớm đi.” Lục Nhiên quay lại và nói với hai người trẻ tuổi.
Minh Đa cúi đầu cảm ơn rối rít vì Lục Nhiên vừa cứu mình một mạng.
Lưu Tích chào lão, nhảy lên phi thuyền.
Gió thổi từ động cơ lại rít lên náo động mảnh rừng này, Lục Nhiên đứng nhìn hai tên nhóc kia đi càng lúc càng xa.
“Chúc may mắn, lũ quái đấy theo lời đồn… không hề đơn giản một chút nào.” Lục Nhiên thở dài, nói.
Lão chỉ hi vọng đây là một lần không quá khó khăn với hai thằng nhóc này.
Phi thuyền tới Ngọc Gia.
Như bất cứ đâu, ở Huyết Giới cũng tồn tại một vài gia tộc lớn với tiềm lực kinh tế khủng khiếp và quyền lực không thể coi thường.
Gia tộc là một nơi hỗn loạn, kẻ nào cũng muốn trèo lên đỉnh cao nhất, giành lấy quyền lực lớn nhất, lắm lúc không thể coi nơi này là một gia đình.
Phi thuyền đáp xuống cổng Ngọc Gia, nhìn lên cánh cổng lớn bằng thép này, trông nó chẳng khác gì một pháo đài bất khả xâm phạm.
Hai camera ngoài cửa chĩa vào mặt Minh Đa và Lưu Tích, săm soi một lâu.
Tiếp đến, lại một máy bay tự hành nhỏ được phóng ra, bay vòng quanh và quét một lượt cả hai người bọn hắn và phi thuyền.
Sau khi hết thủ tục, bọn hắn mới được nghe tiếng mở cửa êm ru.
Đó là một vị quản gia râu đen, mặc trên mình một bộ đồ âu sang trọng.
Hắn cũng thuộc hạng có tuổi, đeo trên mắt là cặp kính gọng vàng, đôi đồng tử màu xanh trời nheo nheo nhìn phía trước.
Lão quản gia rung rung râu, hơi cúi người hành lễ theo phép lịch sự rồi bắt đầu hắng giọng nói:
“Chắc hai vị tới đây để thử việc.
Xe cứu thương không cần gọi, bản tộc đã có chuẩn bị sẵn.
Tiền không có bồi thường đâu nên nếu tới để tính lấy bồi thường thương tích, xin về cho...”
“Bọn tôi tới để nhận việc trấn áp quái thú.” Minh Đa lên tiếng, cố gắng lịch sự hết có thể.
Theo kiểu nói của lão quản gia kia, lão ta khinh hai người bọn hắn ra mặt.
Gán ghép đủ thứ dù chưa tiếp xúc lần nào, đó là một kẻ bất lịch sự và vô duyên.
Minh Đa vốn cũng ngứa ngáy nên phải ngắt lời sớm, không để lão quản gia nói thêm lời nào.
“Nếu vậy, mời hai vị bắt đầu, không cần phải chậm trễ nữa.” Lão quản gia nở một nụ cười lấy lệ, bắt đầu mở toang cửa mời Minh Đa và Lưu Tích vào.
Phi thuyền của Minh Đa và Lưu Tích tiến theo lão quản gia.
Nhưng đột nhiên, lão không đi trên mặt đất nữa mà dẫm lên chính những khối Băng Huyết của mình trong không trung để bước đi.
Mỗi bước lão đi là một lần khối Băng Huyết xuất hiện.
“Ta gọi đây là Hành Huyết Đẩu, bước trên máu, không chạm đất, không vướng bụi trần.” Lão quản gia cười, giải thích lại.
Cứ tưởng tượng như lão đang đi trên mặt đất thật.
Hai khối Băng Huyết kia cứ tiến lên lại theo từng bước lão đạp vào không trung.
“Các loại huyết mạch khác có làm được không?” Lưu Tích, với bản tính ham học, ngay lập tức hỏi.
“E rằng không thể.
Thứ nhất, Băng Huyết của Ngọc Gia có thể đóng băng hoàn toàn, cả khối máu ấy trở thành một khối băng bóng loáng.
Như vậy, dù chân có chút bụi cặn thì cũng không bị lẫn vào máu, dẫm lên cũng cứng, dễ dàng đặt bước hơn.” Lão quản gia đáp lại.
“Tức là… chỉ cần khả năng Huyết Khiển của các loại huyết mạch khác đủ mạnh để khiến những khối kia cứng chắc và bóng, không thể lẫn bụi, là có thể sử dụng Hành Huyết Đẩu?” Lưu Tích buông một câu hỏi, bất chấp rằng lão quản gia đã phủ định.
Lão già kia có chút bất ngờ trước độ ngông và lạc quan của Lưu Tích.
Lão nở một nụ cười, gật đầu.
Hành Huyết Đẩu, rồi sẽ có một ngày Lưu Tích học được nó!
Bằng Hành Huyết Đẩu, tốc độ của lão quản gia nhanh một cách khó tin.
Tuy là không thể so được với phi thuyền nhưng lão ta đang lao đi vun vút, vượt trội rất nhiều cách di chuyển bình thường.
Chỉ một lúc sau, một cánh rừng hiện ra trước mặt bọn hắn.
Bên này có một nông trường lớn, cây cối um tùm, quả mọc thành từng chùm mọng, màu sắc đẹp mắt lấp ló dưới tán cây.
Phía bên kia là một rừng cây rậm rạp hơn.
Hai bên vườn – rừng được ngăn cách bởi một hàng rào sắt cao.
Bọn hắn có thể nhìn thấy nhiều chỗ trên hàng rào đã rách, cong, hằn rõ những vết cào của móng quái vật.
Từ từ hạ phi thuyền xuống bên cạnh chỗ lão quản gia chỉ, Minh Đa và Lưu Tích bước ra khỏi đó và đưa mắt nhìn cánh rừng phía bên kia.
Bọn hắn đang đứng trong vườn, bên kia chính là khu rừng ngập lũ quái vật cấp D.
“Đây là đồ của nông phu, các vị có thể thay nếu muốn.
Từ giờ, các vị chính thức là gác vườn của Ngọc Gia.
Mỗi con quái giết đi, các vị được thưởng lương 50 đồng.
Mỗi một ngày khu vườn này không chịu thiệt hại, các vị hưởng lương 200 đồng.
Ta xin được đi trước.” Lão quản gia giao vào tay Minh Đa và Lưu Tích hai bộ quần áo, nói.
Rồi hắn lại đạp Hành Huyết Đẩu mà đi khỏi đó.
Minh Đa với Lưu Tích nhìn bộ đồ được giao cho, nó gồm một quần, một áo, một chiếc áo khoác dày để chống gió.
Đặt quần với áo sang một bên, cả hai khoác áo khoác chống gió lên.
Bọn hắn tiến gần đến hàng rào sắt, bấm một nút nhỏ.
Ngay lập tức, một cánh cửa được mở ra.
Cả hai nhanh chóng lách qua cánh cửa ấy để sang phía bên kia.
Nhìn về khoảng rừng xa vắng lặng, hai người bọn hắn đặt người xuống, bắt đầu ngồi canh.
Một buổi dài không hề có chút động tĩnh gì, Lưu Tích với Minh Đa cũng bắt đầu cảm thấy chán.
“Đấu chút cho nóng người không Đa?” Lưu Tích hỏi, miệng cười thật tươi.
“Tao lại sợ quá cơ… lên, đấu luôn!” Minh Đa đáp lại.
“Nhẹ nhàng thôi, lũ quái kia tới thì còn sức mà đánh.”
“Ok!”
Lưu Tích co người, nhún chân, thủ thế boxing còn Minh Đa duỗi chân duỗi cẳng, co chân lên chuẩn bị đá.
Khai màn chính là Minh Đa, một cú đá ngang Hắc Long Phong đập tới, Lưu Tích co tay đỡ, tuy có nhận sát thương nhưng chẳng tính là nhiều nhặn gì.
Lưu Tích đáp trả bằng một cú double tap, Minh Đa cố giật lùi người về sau để tránh đi nhưng không kịp trước tốc độ ra quyền.
Hắn nhận một cú vào hàm, đau nhức, hơi sưng lên nhưng đang liên tục điều chuyển Huyết Lưu để hồi phục.
Pặc!
Rụp!
Bang!
Đòn tay đấu với đòn chân, những âm thanh xương thịt đập vào nhau vang vọng trong không gian.
Nhưng tuy là cả hai bên đều giữ sức, chính Minh Đa cũng nhận ra Lưu Tích vẫn còn ở một đẳng cấp trên hắn.
Mỗi quyền Lưu Tích đánh ra, nương tay cũng ra gió động, hết sức có thể đánh gãy xương đối thủ.
“Grao!!!!!!!!” Đột nhiên, một âm thanh vang lên trong không gian này.
Tiếp theo đó là những tiếng dẫm bước rầm rầm trên mặt đất của một đoàn quái thú.
Tiếng móng kêu khá thưa, đoàn này chắc cũng không quá đông.
Lưu Tích và Minh Đa thì hừng hực khí thế, không tỏ ra ngán ngẩm lũ này chút nào.
“Đánh chứ?”
“Hết sức mà đánh.”
Vụt đi trong gió, Minh Đa và Lưu Tích đi song song nhau.
Trong trận chiến với Thạch Tộc, bọn hắn đã học được một điều: đối với địch đông, luôn phải có đồng đội yểm trợ.
Hai người đứng ở hướng ngược nhau, lưng hướng vào nhau, thủ thế nhìn ra bên ngoài đón đoàn quái thú..