Tất nhiên, đụng đến luật thật là bà ta rúm lại ngay.
Mộc Phương cũng chỉ có ý định dọa chứ không hề muốn làm đến cùng, nàng cất phù hiệu lại, kéo tay Vũ Ngân Nhu đi.
Cả hai cứ như vậy là đã tránh khỏi một thị phi.
“Ừm… cảm ơn chị.” Vũ Ngân Nhu nói.
“Không có gì đâu, Cấm Ma Lâm trước giờ vẫn là nơi có nhiều người cục tính và ngang ngược, sống trên mảnh đất toàn quái thú, tính cách họ cũng khác nhiều.
Nói chung thì nhập gia tùy tục, đến nơi này, em cũng không nên để bụng đến những người như vậy, cho qua đi.” Mộc Phương đáp lại.
“Chị có vẻ rất thân quen với khu vực này nhỉ?” Vũ Ngân Nhu suy nghĩ một lúc, nếu như không phải tiếp xúc nhiều thì không thể đưa ra nhận xét như vậy.
“Chị vốn là người ở đây, đợt trước về vùng Tam Hợp để học tại Tam Hợp Viện, sau đó được phong phó đô đốc, thuê nhà ở luôn ở khu vực Tam Hợp Viện.
Mãi đến khi phát động cái tin về lâm tặc này, chị mới trở về.” Mộc Phương cười nhẹ nhàng, gật đầu.
Vũ Ngân Nhu cứ tự nhiên đi khắp các hàng quán để xem thảo dược, thứ nàng nhắm đến không phải hàng quý hiếm, chỉ cần là đồ đủ dùng, dù sao thì vốn liếng cũng không có nhiều.
Chắc khoảng nửa cân dược liệu khô là nàng sẽ dừng tay không mua nữa.
“Vậy vì sao chị lại bỏ quê lên phố? Bỏ Cấm Ma Lâm để đến Tam Hợp Viện?” Vũ Ngân Nhu hỏi, cũng bởi nãy giờ Mộc Phương vẫn đi cùng với nàng.
“Cũng đơn giản thôi, cái chết, đúng hơn là nỗi sợ chết đã khiến chị hành động.” Mộc Phương đáp lại.
“Hửm?”
Nhắc đến cái chết, chưa bao giờ đó là một từ ngữ nhẹ nhàng cả.
Đối với những kẻ chưa từng chiến đấu, việc sống chết không rõ ràng.
Nhưng đối với những kẻ từng đứng ở lằn ranh giữa thế giới này và thế giới kia, mạng sống này, cuộc đời này, đối với bọn hắn là những điều vô cùng quý giá.
Vũ Ngân Nhu đã từng trải qua cảm giác ấy, cũng đã từng đồng hành với Lưu Tích vượt qua cảm giác ấy.
Nàng nghĩ Mộc Phương hẳn đã từng gặp một nguy hiểm lớn đến mức không thể nào quên, vì vậy mới có nỗi sợ ấy.
“Em thấy con đường chúng ta đang bước không?” Mộc Phương lên tiếng hỏi.
“Có.” Vũ Ngân Nhu đáp lại một cách hiển nhiên.
Đây là đường, rõ ràng là đường, điều đó có gì sai.
“Đây đã từng là phần rìa của Cấm Ma Lâm, khi ấy cỏ cây vẫn um tùm, chỗ chúng ta đang bước từng có những gốc đại thụ cực kì to lớn.
Thế rồi một ngày, một trong những đế vương vùng Cấm Ma Lâm thức tỉnh, nó đã chạy xuyên qua chỗ này, mở ra cả một vùng rộng lớn để xây nhà xây cửa, mở đường.
Năm đó, chị đã tận mắt chứng kiến nó lao đi.
Cách đây mười tám năm, đứng trên mảnh bình địa ấy, chính là chị.
Nghe nói, để chặn lại con quái thú ấy, quân đội hoàng gia đã được điều động, hợp sức vài ngày đêm mới có thể khống chế nó rồi nhốt xuống lao tù.
Ngày hôm đó, chị đã chứng kiến sức mạnh xoay trời chuyển đất là như thế nào, đạp cả mảnh rừng thành miếng đồng bằng, giết sạch một hệ sinh thái phần bìa rừng cùng với vô số mạng người đã chết, chỉ trong 24 giờ ngắn ngủi của ngày hôm đó.
Và chị quyết định, số phận của mình sẽ luôn do mình nắm giữ, chí ít là được quyết định mình sẽ chết ra sao.
Chết một cách ngu dại? Chết một cách mù quáng? Chết trong sợ hãi, run rẩy hay chết trong chính khoảnh khắc mình đấu tranh chống lại kẻ thù? Chị chọn để chết trong lúc mình ngoan cường nhất, dù không thể sống, nhưng nhất định sẽ không chết như giun dế ở đời.
Nghĩ lại, nếu khi xưa không tới Tam Hợp Viên học tập, có lẽ người chửi nhau với em giữa chợ đã là chị.”
Mộc Phương đã từng đưa ra quyết định thay đổi cả đời mình và nàng biết rằng quyết định đó là chính xác.
Không phải bán hàng ở chợ là hèn kém, chỉ là, nó không cho nàng quyền được quyết định sức mạnh của mình, không phải một hướng đúng cho một thiên kiêu bước.
Cuối cùng, dừng lại ở hàng rượu, Vũ Ngân Nhu mua khoảng ba lít, vậy là đã xong phần chuẩn bị.
Nàng tạm biệt Mộc Phương để ra về, với nàng, vị nữ phó đô đốc kia là một người tốt và nàng muốn được gặp lại.
“À, chị có thể gọi em là gì?” Trước khi mỗi người qua một hướng, Mộc Phương hỏi.
“Chỉ cần gọi Ngân Nhu thôi.” Vũ Ngân Nhu giấu họ nhưng vẫn cho biết tên.
“Mộc Phương, gọi là Mộc Phương.”
Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ với phó đô đốc Mộc Phương, Vũ Ngân Nhu trở về nhà trọ, Sắp xếp thùng rượu nhỏ, pha thảo dược, nói chung cũng chỉ đủ để ngâm hai cánh tay của Lưu Tích.
Thậm chí, nàng còn chưa hề dùng hết số tiền 50 kim đấy.
“Đây, còn lại 20 kim.”
“Hửm? Sao chi tiêu gì ảo thế?” Lưu Tích bất ngờ, hỏi.
“Có hộ pháp theo sau, người ta cũng không dám hét giá, mọi thứ đều dễ để mặc cả.” Vũ Ngân Nhu cười đáp lại.
Hộ pháp nàng nhắc đến, không ai khác chính là Mộc Phương, nàng đã dựa hơi một phó đô đốc để đi mua đồ.
Nhìn một người đầy uy lực, cao, nét mặt nghiêm túc như Mộc Phương, chính Lưu Tích và Minh Đa cũng bị dọa lần đầu gặp, cảm giác như nàng ở một đẳng cấp cao hơn.
“Ok, việc của cậu.”
“Nếu vậy thì hãy tin tưởng vào Mộc Phương trong chuyến hành trình tiếp theo nhé, chị ấy là một người tốt.”
“Được, mai xuất phát rồi, nghỉ sớm đi.”
Sáng hôm sau, Minh Đa cực kì hào hứng lao xuống dưới tầng, Lưu Tích đi sau, cầm theo Kim Bổng, trả tiền phòng thuê ngày hôm qua.
Số lông mèo và bảy cái xác Hắc Miêu được hắn gửi ở đồn công an, nhờ họ giữ hộ.
Theo đúng như phân bố kế hoạch, ngày hôm nay, ba vị phó đô đốc nhận việc sẽ lên đường.
Nhiệm vụ của bọn hắn không phải là tiến vào Cấm Ma Lâm mà là tìm kiếm và tiêu diệt lũ lâm tặc đang hoành hành.
Và được cấp cho nhiệm vụ này lại là một phi thuyền, cũng là thứ khiến Minh Đa hào hứng đến như vậy.
Bọn hắn sẽ không đi ở gần mặt đất vì điều đó rất nguy hiểm, có thể bị những loài quái thú cực mạnh bên trong Cấm Ma Lâm làm thịt.
Khi Lưu Tích và Minh Đa tới đồn công an, ở đó đã có sẵn Sa Thái và Mộc Phương đứng đợi.
Một vị đã quen với nề nếp trong quân và một tên gác tàu phải thức khuya dậy sớm để chạy chuyến, cả Mộc Phương và Sa Thái đều có khả năng dậy sớm hơn gà.
“Sao anh lại ở đây, Thái?”
“À thì, vụ án suốt hai thế kỉ không thể phá được vừa mới được đưa ra ánh sáng, hiện tại Thiết Điện Xa đang được kiểm tra tổng thể, sửa chữa một số bộ phận đã bị lũ Hắc Miêu gây ra hư hại.
Tôi có khoảng hai tuần nghỉ phép trước khi quay lại làm việc.” Sa Thái nói, cứ cười cười như đang vui thầm một điều gì đó.
“Không, không, đó vẫn không phải câu trả lời cho câu hỏi kia.” Lưu Tích đáp lại, xua tay.
“Sa Thái là vốn là lính, lần này tự nguyện tham gia chuyến đi, thêm người thêm sức, hơn nữa, người dám tiến vào Cấm Ma Lâm không phải muốn tìm là có.” Mộc Phương đáp lời.
Có cảm giác như hai người này đã rất thân thiết rồi, Sa Thái đi có khi cũng để làm quen với Mộc Phương, Mộc Phương đồng ý có khi cũng vì lý do tương tự.
“Đi, đi nhanh đi nhanh, nói nhiều quá!” Minh Đa vẫn như mọi khi, có phi thuyền là bắt đầu giục người khác phải nhanh lên.
Cả bốn người nhảy lên phi thuyền nhỏ, chầm chậm đi vào cánh rừng phía trước.
Cây cỏ nhiều mướt mắt, không thấy nổi bìa rừng bên kia, giữa Cấm Ma Lâm còn có vô số núi, vô số sơn động, chung quy đây chính là một vùng địa lý tuyệt vời dành cho những loài sinh vật sống vì trải đủ các loại địa hình và môi trường..