Bán Thần Thuần Huyết kia tiến đến Huyết Đại Thụ, lấy từ một nhành cây ra một viên đá đen.
Hắn không thực sự cầm vào nó mà dùng không gian lực của Dracula nhấc nó lên, cách xa khỏi cơ thể một khoảng.
Tiếp đến, không gian lực ấy liên tục bóp và súc ép nó vào, dần biến viên đá gồ ghề ấy thành một hình cầu hoàn hảo.
Khối cầu màu đen ấy được nhấc lên bằng không gian lực, Bán Thần Thuần Huyết dùng một ánh mắt say mê để nhìn nó, tựa như nhìn một bảo vật cuối đời.
“Quả của Huyết Đại Thụ sau khi đã khô chính là Phệ Huyết Thạch loại cao cấp cực kì, có thể giết chết cả những Huyết Tộc cực mạnh.
Tuy Phệ Huyết Thạch có thể được khai thác từ nhiều nguồn, nhưng ở đây luôn là nguồn linh thiêng nhất…
Suốt những năm qua, ta đã hủy bao nhiêu quả này để ngăn chúng hút máu từ Huyết Đại Thu, không thể ngờ sẽ có ngày tự cầm lên một quả…”
Bán Thần Thuần Huyết cười, nhìn viên đá đen bóng như hòn bi ve trước mắt.
“Vĩnh sinh này không vui, mong ngươi có thể mang theo di vật của ta đi, chắc chắn sẽ có lợi cho ngươi.” Hắn nói, nhìn về phía Lưu Tích.
Dứt lời, Bán Thần Thuần Huyết vươn tay, chộp lấy viên Phệ Huyết Thạch đen bóng kia.
Một cảnh tượng hùng vĩ xuất hiện giữa không trung.
Cảm giác như từ khắp cơ thể hắn, những tia máu đỏ liên tục được rút ra, uốn lượn như những đường vân chìm nổi trên khắp cơ thể.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, Lưu Tích thấy được quá trình lão hóa xảy ra trên cơ thể hắn.
Mái tóc tiêu soái đen nhánh của thanh xuân dần chuyển bạc trắng, làn da căng tràn sức sống dần nhăn nheo, teo tóp lại, những khối cơ được trui rèn đến mức cực hạn cũng teo nhỏ lại như những ông cụ gần đất xa trời.
Máu liên tục được chuyển vào Phệ Huyết Thạch, một vòng tròn nhỏ như vòng tay cũng đột nhiên xuất hiện xung quanh viên Phệ Huyết Thạch ấy.
Cho đến phút cuối, trong không gian này chỉ còn một bộ xác khô già cỗi giữa không trung, một cái vòng tay đính viên Phệ Huyết Thạch, một Lưu Tích và một Ma Hầu còn ngơ ngác.
“Hứa là sẽ có lợi.” Bộ xác khô nói nốt một lời cuối.
Thế rồi, chút máu còn sót lại cũng bị Phệ Huyết Thạch hút cạn.
Bán Thần Thuần Huyết, đã triệt để tự sát.
Năng lực biến mất, bộ xác rơi xuống đất vỡ thành vụn cám còn cái vòng tay kia cũng rơi tự do lên mặt đất, vang lên một âm thanh giòn giã của đá đập vào đá.
Lưu Tích cũng bị thu hút bởi viên Phệ Huyết Thạch kia.
Nó đã không còn là màu đen nữa mà chuyển thành một sắc đỏ máu đúng như đôi đồng tử của các Thuần Huyết, hắn cúi người xuống, chầm chậm định nhặt lên vòng tay ấy.
“Khoan, nếu tiếp tục chạm vào nó, ngươi có thể bị hút cạn huyết quản mà chết!!!” Ma Hầu thấy Lưu Tích như vậy, khuyên can.
Phệ Huyết Thạch có điểm dừng hút máu, nhưng chắc chắn điểm dừng ấy chưa tới, Lưu Tích hoàn toàn có thể chết nếu tiếp xúc vào nó.
Lời Ma Hầu nói cũng chỉ là đang lo lắng cho hắn.
Lưu Tích dừng lại một chút, nhưng viên ngọc đỏ trên mặt đất kia cứ như đang mời gọi hắn.
Hắn cũng cảm thấy bản thân cần phải chịu trách nhiệm xử lý một kẻ như tên Bán Thần Thuần Huyết này.
Hơn nữa, có thể sẽ có lợi.
Cuối cùng, lấy một hơi thật sâu, hắn cúi sâu người, nhặt viên đá ấy lên.
Một tích tắc, hai tích tắc, thời gian dần trôi qua, nhưng, viên Phệ Huyết Thạch kia vẫn không hề rút đi chút máu nào của Lưu Tích.
Hắn cầm nó trên tay, đeo nó qua cổ tay mình.
Vẫn không có gì xảy ra.
Trừ khi diễn giải theo cách này:
“Lưu Tích – một thằng cấp D ngáo ngơ đang đeo trên tay di vật của một Bán Thần chuyên uống máu người.”
Còn bây giờ, cái thứ hắn đeo trên tay chẳng khác nào một cái vòng tay khảm viên ngọc quý.
Hết sức bình thường.
Lưu Tích nhấc Kim Bổng lên, cho vào túi áo cây gậy sắt nhỏ rồi một lần nữa nhìn lên cái vòng tay mới này.
Có vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“Ngươi có ổn không?” Ma Hầu hỏi, cảm giác như đang nghi ngờ Bán Thần Thuần Huyết kia có ẩn tình.
“Tạm thời là vậy.
Vậy, Thiên Môn đâu?” Lưu Tích hỏi.
Ma Hầu gật gù đầu, nói cho cùng thì đầu tiên Lưu Tích tới đây với mục đích tìm kiếm “Thiên Môn”.
Hắn thở dài một hơi, gác tay qua sau đầu, nhìn ngắm lại căn phòng trung tâm của Tru Tiên Ma Trận bấy lâu nay hắn tự hào.
Mất một lúc, Ma Hầu chỉ vào vị trí ngay bên dưới lỗ hổng trên trần nhà, cũng là chỗ mà Bán Thần Thuần Huyết từng luyện tập liên tục suốt hơn hai thế kỉ.
Một vị trí ở ngay trung tâm của tất cả, có Huyết Đại Thụ uốn lượn xung quanh.
“Ta đã nói với ngươi rồi, rốt cuộc thì tên lập dị đó chỉ truy cầu vĩnh sinh, mặc cho “Thiên Môn” ngay ở dưới chân, hắn cũng chưa một lần nào đụng tới hay có ý định đụng tới.
Có thể nói hắn không bị cám dỗ phàm tục về sức mạnh làm ảnh hưởng tới.”
Ma Hầu nói một tràng, xoa mặt, gãi đầu, rốt cuộc thì cũng cảm thấy hơi nhớ Bán Thần Thuần Huyết.
Tuy hai trăm năm qua bọn hắn chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu, nhưng có thêm người cũng vui cửa vui nhà, khiến cho nơi này bớt hiu quạnh.
Lúc này, kẻ lập dị ấy đi rồi.
Ma Hầu cũng biết chẳng có kẻ hâm nào tiếp tục ở chốn này thêm hàng trăm năm như thế nữa hay không.
Khả năng cao là không có, nói cách khác, Ma Hầu sẽ tiếp tục sống một mình, làm đế vương của một mảnh rừng.
Lưu Tích tiến tới gần vị trí kia, cảm giác về “Thiên Môn” lại xuất hiện trong hắn như lúc ở dưới đáy giếng sâu kia.
Tên Thuần Huyết họ Lưu ấy lại điều khiển một giọt máu đỏ xuất hiện, tiến về phía mặt sàn kia.
Ngay khi giọt máu va chạm với “Thiên Môn”, một ánh sáng lòa lên, Lưu Tích ngay lập tức bị hút vào bên trong vùng không gian ấy.
Cả tầng 6 rộng lớn của đại mê cung này lại vắng lặng như xưa, chỉ còn một mình Ma Hầu ngồi tựa lưng vào tường.
“Ha, tuy chúng ta không thân quen gì nhau, nhưng, ta buồn vì nơi này thiếu ngươi.” Con khỉ đen nói, nhìn mãi về chỗ mà Bán Thần Thuần Huyết vẫn từng tập như điên.
.......!
Lưu Tích lại xuất hiện trong một không gian rộng lớn đến mức không ngờ, dù cho đây đã là lần thứ hai nhưng dường như hắn vẫn bị choáng ngợp bởi sự đồ sộ và khủng bố này.
“Có vẻ chúng ta gặp lại nhau sớm hơn ta nghĩ.
Từ đó đến nay… khoảng vài tháng, mà ta cũng không biết nữa, vô số hệ lịch của vô số thời đại đang nhảy lên trong đầu ta.” Lại một âm thanh vang lên từ hư vô.
Đó dĩ nhiên là Vạn Giới Chi Chủ.
Vài tháng kẹt trong mê cung này, chắc cũng đến mức độ đó thật.
Tập và tiếp thu tri thức về điều khiển nhịp thở không phải việc dễ dàng.
Lưu Tích không đáp, chỉ gật đầu.
“Ta thấy ngươi có đem theo một thứ khá kì lạ trên cánh tay.” Vạn Giới Chi Chủ dĩ nhiên nhận ra.
Ở tầm cỡ của hắn, dù cho Lưu Tích hít vào hay thở ra, có mảnh bụi nào trong phổi, có con vi khuẩn nào đọng trong kẽ vân tay, có bất cứ thay đổi nào dù là nhỏ đến mức không ai có thể nhận ra, Vạn Giới Chi Chủ cũng có thể cảm nhận rõ như ban ngày.
Dăm ba cái vòng tay, hắn đã nhìn thấu từ lâu.
“Đây là di vật của một Bán Thần Thuần Huyết.” Lưu Tích thành thật đáp lại.
“À, Bán Thần mà là Thuần Huyết, rồi tự thu mình vào Hấp Huyết Thạch đúng chứ? Ta đã hiểu, đã hiểu.
Thôi, nói ra điều này thì quả là thiên vị ngươi nhưng… viên ngọc đó hiện tại là vô dụng, chả có chức năng gì, chỉ cần canh chừng về sau mà thôi.” Vạn Giới Chi Chủ nói.
Lưu Tích gật đầu, một vị cai quản vạn giới lên tiếng khẳng định, chắc chắn không thể là lời nói dối được, hắn có thể yên tâm về viên ngọc thạch này trong một khoảng thời gian nhất định.
“Nhiều lời quá, vào việc đi, mảnh “Thiên Môn” này thuộc về ngươi.” Vạn Giới Chi Chủ nói, cùng lúc ấy, cả không gian này bắt đầu biến động..