Về phía bên này của Lưu Tích, việc cũng tương tự như lúc ban đầu.
Chỉ một lúc sau, đã có mười kẻ nằm sàn, toàn bộ những tên còn đang đứng đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn hắn đã không trượt môn rồi, vẫn có thể ở lại Tam Hợp Viện.
Lưu Tích từ từ đứng dậy, Huyết Dực sau lưng thu lại, tiếp đến là bước ra kiểm tra tổng thể.
Bài kiểm tra tổng thể này có chức năng xếp hạng các học viên, cũng là bài kiểm tra chỉ có ở nhóm Chiến đấu.
Lý do ư? Công nghệ cần học, Văn hóa cần cảm hứng, còn riêng về Chiến đấu thì bọn hắn chỉ có đánh nhau thuần túy, việc xếp hạng sẽ khiến bọn hắn có ý chí để tiến lên hơn.
“Cởi trần ra, bước lên máy quét.” Một vị giám thị lên tiếng, bắt đầu cầm tấm bảng thống kê lên và chỉ vào một thiết bị.
Lưu Tích cũng không ngại ngần mà cởi áo ra, những học viên còn lại thì dường như không tự nhiên như vậy.
Hầu hết bọn hắn đều rất yếu do lười tập luyện, cơ thể có thể nói là rất bình thường, thậm chí là sở hữu một hình thể hơi bất cân đối.
Ví dụ, có kẻ gầy trơ xương, có kẻ lại mập mạp, có kẻ thậm chí còn tròn xoe.
Nói chung là vẫn mất một lúc để bọn chúng cởi trần ra.
Nhưng không phải ai cũng vậy, trong số đó, có một tên sở hữu thân thể cực kì chi tiết, các thơ cơ đều lộ rất rõ.
Hắn ta đứng như vậy, hiên ngang như núi, tuy vóc người có hơi nhỏ nhưng thực sự không thể coi thường.
Kẻ đặc biệt ấy mở đôi mắt tròn xoe màu đỏ tươi.
Một sắc đỏ mà không phải hơi nghiêng sang cam như Hỏa Huyết, cũng không đủ đậm và kinh dị như Thuần Huyết, đó là một sắc đỏ rất lạ, lần đầu tiên Lưu Tích nhìn thấy màu sắc này.
Tên kia tỏ rõ vẻ không muốn gần với Lưu Tích, bước lên đứng ngang hàng nhưng cách ra một khoảng.
Lưu Tích nhìn lại, có vẻ hắn với kẻ đặc biệt kia sở hữu hai cơ thể khá tương đồng nhau, gần như là xấp xỉ.
Nhưng như thế cũng có nghĩa, tên kia từng phải luyện tập dưới một cường độ kinh khủng vô cùng.
“Mấy gái cởi áo ra, chỉ được phép mặc đồ bên trong thôi.
Trên chiến trường, việc trang phục bị xé nát là chuyện cực kì bình thường, sớm phải làm quen đi.” Một vị giám thị khác lên tiếng.
Và đó là câu chuyện về sự bình đẳng trong đối xử giữa nam quân và nữ quân, thực ra vẫn chưa bình đẳng lắm khi bớt lại cho các nàng một áo.
Nhưng thực ra ở đám trượt này cũng không có mấy mỹ nữ, cơ thể cũng không quá tinh tế ngọc ngà, bởi vậy nên bọn nam sinh cũng không rạo rực.
Giám thị lần lượt đọc tên, học viên lần lượt bước vào máy đo.
Hầu hết đều là những thông số tầm thường, tỉ lệ cơ thì thấp hơn tỉ lệ mỡ, cân nặng so với chiều cao không được cân đối.
Lượng huyết mạch có thể điều khiển được, tốc độ hồi phục và mọi thứ của bọn hắn đều rất tệ.
“Lưu Tích, chẹp, ta có hi vọng vào một người như ngươi đấy.” Cuối cùng cũng đến hắn, giám thị cười, nói.
Lưu Tích bước lên máy đo, một âm thanh vang lên báo hiệu hắn đang được quét toàn thân.
Các thông số về chiều cao cân nặng, tỉ lệ cơ với mỡ được hiển thị rõ ràng trên bảng thống kê mà giám thị cầm trên tay.
“Ấn tượng đấy… ngươi gần như đã đạt được trạng thái hoàn hảo của cơ thể.
Thậm chí, ngay cả nồng độ oxi trong máu của ngươi cũng cao đến bất ngờ.
Nếu tiếp tục tiến bộ theo đúng hướng này, ngươi có thể đạt đến cực hạn về thể chất.”
Chính vị giám thị kia cũng sửng sốt.
Huyết Tộc ngày nay đa số là Dị Huyết, coi nhẹ việc luyện tập thể lực, thể chất rất khó đạt đến mức độ như hiện tại của Lưu Tích, có thể nói đây là mức hoàn hảo cao nhất hắn từng thấy.
Một cơ thể hoàn hảo, không có nghĩa là một cơ thể mạnh vô đối.
Một cơ thể mạnh cũng chưa chắc là một cơ thể hoàn hảo.
Ví dụ, hiện tại Lưu Tích đang hoàn hảo, là đạt được sự giao thoa tốt nhất giữa cơ, xương, khớp, các thành phần cấu thành nên cơ thể.
Nhưng nếu như một kẻ khác, đạt được mức độ tôi luyện cơ bắp cao hơn Lưu Tích nhưng về xương cốt lại không bằng, hãy tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra?
Mỗi lần tên kia tung nắm đấm, lực của cơ có thể xé nát xương cốt hắn…
Còn Lưu Tích, mỗi cú đấm của hắn đều cực kì linh hoạt, dựa vào sự hoàn hảo hiện tại của cơ thể.
Túm cái váy lại, nói chung là Lưu Tích tuy là gần như hoàn hảo nhưng không có nghĩa là mạnh nhất, cả tổng thể của hắn có thể phát triển thêm và hắn sẽ mạnh lên.
Xương mạnh hơn, cơ mạnh hơn, mạch máu hay bất cứ thứ gì trong cơ thể đều có thể mạnh hơn nữa.
Tiếp tới, giám thị ậm ừ, nhìn lên bảng điểm số rồi bắt đầu nói:
“Chuẩn bị tới bài kiểm tra về độ hồi phục, sẵn sàng tiếp nhận vết thương tiêu chuẩn.”
Vết thương tiêu chuẩn là một vết cắt nhanh được thực hiện bởi máy, sẽ cắt một đường chéo từ vai xuống eo, mô phỏng đường chém phổ thông nhất của kiếm.
Với vết cắt này, thí sinh sẽ chịu sát thương về da, thịt, một chút đến xương và nội tạng, chung quy là một nhát chém hội tụ đủ các yếu tố chấn thương.
Xoạc!!!!
Một đường chém như vậy được chém lên cơ thể Lưu Tích, hắn ngay lập tức nghiến chặt răng lại để chống lại cơn đau cực kì mạnh đang ập đến tâm trí.
Lưu Tích thở dốc, cố gắng điều hòa nhịp thở của mình và lấy lại bình tĩnh.
Hắn hít thở thật sâu, điều khiển dòng khí trong cơ thể, vận Huyết Lưu đến vết chém để liên tục cung cấp dưỡng chất và hồi phục.
Lưu Tích hiên ngang đứng, không hề run, không hề gập người xuống đau đớn như những tên kiểm tra trước hắn.
Hắn dường như đã miễn nhiễm với cơn đau? Không, hắn vẫn đau, chỉ là đau quen rồi nên không muốn quỳ rạp xuống nữa.
“Một phút, xấp xỉ 60 giây, thành tích không tồi.” Giám thị nhìn đồng hồ, nhìn Lưu Tích, nói.
Một vết chém đa chấn thương mà có thể hồi phục trong thời gian như vậy, đó vốn dĩ là một thành tích không tồi một chút nào.
Không chỉ như vậy, cái phong thái mà Lưu Tích đối đầu với vết thương cũng không phải thường thấy.
Hắn hiên ngang hơn rất nhiều những kẻ khác.
“Tiếp tục, ta sẽ kiểm tra số lượng huyết mạch ngươi có thể điều khiển.
Dùng Huyết Khiển, điều chuyển càng nhiều máu ra ngoài cơ thể càng tốt, chạm đến ngưỡng tối đa của ngươi.” Giám thị nói với Lưu Tích.
Hắn không chần chừ mà khởi động trạng thái Huyết Ma Long.
Hai Huyết Dực xổ ra từ đằng sau lưng, hùng hổ và đáng sợ, hai tay hắn cũng được những dòng máu đỏ liên tục tràn tới vào ôm lấy, hình thành hai Huyết Trảo.
Hệt như một tên long nhân, Lưu Tích sừng sững đứng đó.
Sắc mặt của giám thị đi từ kinh ngạc đến khó tin khi nhìn vào bảng thống kê.
Mất một nhịp suy nghĩ, giám thị nhìn thẳng vào Lưu Tích mà nói:
“Số huyết mạch ngươi có thể điều khiển hiện tại không khớp với tổng thể tích máu của ngươi.”
“Hả???” Lưu Tích bất ngờ.
Quá vô lý, tại sao hắn có thể điều khiển nhiều máu hơn số máu trong cơ thể chứ? Hắn đâu có hút máu của bất kì ai lúc này, hắn đâu có phải Hấp Huyết Quỷ vào lúc này?
Nhưng ngay khi nghĩ lại, hắn có thể cảm nhận được rằng việc này liên quan đến viên ngọc đỏ ấy, “Thiên Môn” đã khiến hắn có sự thay đổi này.
Từ lúc ra khỏi đó, Huyết Dực lớn hơn, còn có thể tạo ra cả hai Huyết Trảo khi điều chuyển lại.
“Dường như lượng máu tăng thêm này được giấu ở một thứ nguyên nào đó, thể tích thì… vừa đúng bằng 30% huyết mạch ngươi có thể điều khiển hiện tại.” Giám thị nói, tự cảm thấy khó tin..