Đứng trước bộ mặt dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Viêm Nhất, Lưu Tích quyết định ầm ừ một lúc rồi nói lời giải thích:
“Bản nguyên của Huyết Tộc là Thuần Huyết, vốn dĩ những gì phát triển từ Thuần Huyết được gọi là sức mạnh tuyệt đối vì nó chỉ đi theo một con đường thẳng, luôn luôn tiến về phía trước.
Võ học cũng vậy, càng tập sẽ càng giỏi, một lòng tiến bộ nhất định sẽ gặt hái thành công.
Còn Dị Huyết, đó đã là rẽ sang một con đường khác.
Ta không nói đó là sai, chỉ là… đó chính là sử dụng một loại năng lực khác làm chủ lực, dựa vào những thứ không phải là căn bản của Huyết Tộc.
Đó mới là kĩ xảo chứ?
Có thể nói ngươi là bậc thầy của kĩ xảo nhỉ? Một loại không chịu, thậm chí mang trong cơ thể hai loại Dị Huyết.
Cảm giác ấy, chính ta cũng từng trải qua, dù rất mạnh nhưng đó vẫn chỉ là sức mạnh vay mượn mà có được, chỉ là mánh khóe.
Nói chung thì mánh khóe là những thứ có thể bị mất đi, còn thực lực tuyệt đối là những thứ không tài nào có thể bị lu mờ.”
“Ý ngươi là ta mới là kẻ dùng kĩ xảo?” Viêm Nhất bối rối hỏi lại.
Đáp lại thằng nhóc ấy là một cú gật đầu của Lưu Tích.
Hắn không có thù oán gì với đối phương, hắn cũng không muốn giết đi một mầm non của Huyết Giới như thế.
Thù trong lắm lúc phải gác lại khi có giặc ngoài, chung quy, mục tiêu chung của tất cả vẫn là cố để Huyết Giới trở nên mạnh mẽ hơn.
Lưu Tích chậm rãi nới lỏng Huyết Trảo ra, đặt Viêm Nhất xuống lại mặt đất.
Hắn vẫn cực kì cảnh giác, nói gì thì nói, một tên nhóc sinh ra để chiến đấu đâu phải là hòn đất muốn nặn thế nào thì nặn.
Tuy rằng hắn đã nói, đã nghĩ Viêm Nhất thấu hiểu rồi nhưng vẫn còn rất cảnh giác.
Một vài khắc qua đi, Viêm Nhất không còn gồng cứng hai vai như thế muốn đánh nhau nữa mà buông thõng xuống, thả lỏng.
Khuôn mặt non nớt của nó cũng không còn nghiến răng hay trưng ra cái biểu cảm vênh vênh gợi đòn.
Có thể nói, trông nó lúc này khá bình thường, khá ngoan.
“Này, dẫn bọn ta đi vào trong nữa được không?” Lưu Tích hỏi một câu.
Viêm Nhất chần chừ, nó từ bé đến giờ đều được học về sự cảnh giác, rằng giết chóc mới là điều cần làm còn những thứ như nói năng hòa hiếu đều là vô dụng.
Nó đang cảm thấy mâu thuẫn, nó được giao nhiệm vụ canh gác phòng thí nghiệm này trong trường hợp có kẻ đột nhập.
Nhưng ngay lúc này đây, đối diện với những kẻ lạ mặt này, Viêm Nhất không muốn coi bọn chúng là đột nhập.
“Được, theo ta.” Viêm Nhất nhìn thẳng vào mắt Lưu Tích, nói.
Lưu Tích cười đáp lại như cố xóa đi sự căng thẳng vừa dâng lên trong không gian này.
Viêm Nhất bước trước, Lưu Tích cùng Minh Đa dìu theo Viêm Vọng bước ngay phía sau.
Dường như Viêm Vọng không quá phẫn nộ khi bị dính trọng thương này.
Em trai đánh anh trai một đòn chí mạng, tưởng chừng có thể giết người, đây vốn chưa bao giờ là việc thường thấy, vậy nhưng cảm giác như phản ứng của Viêm Vọng đang quá nhẹ nhàng.
Hắn đã quen rồi sao??
Hay hắn đã dần từ bỏ, không còn muốn phản kháng lại những bất công này nữa??
Hay đây là sự cao thượng, biết bỏ qua của một kẻ sinh ra trước, đón nắng trước, trưởng thành hơn??
Hay là vẻ tĩnh lặng trước một đêm bão… là một vỏ bọc che cho một kế hoạch phía sau… là khổ nhục kế, bất chấp những đau đớn về thể xác để đạt được thứ gì đó??
Lưu Tích không biết, nhưng hắn càng lúc càng chắc chắn hơn về việc Viêm Vọng có thứ gì đó bất thường.
Nhưng bỏ mặt Viêm Vọng cho đến khi hắn trút hơi thở cuối cùng, chết do vết thương kia, thực sự đó không phải điều Lưu Tích muốn xảy ra, trái với lương tâm.
Nghi ngờ, xét cho cùng cũng chỉ là nghi ngờ.
Hiện tại, tốt nhất hãy sống hết sức cho hiện tại.
Những gian phòng liên tục được bọn hắn đi qua, tốc độ dẫn đường của Viêm Nhất nhanh hơn Viêm Vọng rất nhiều.
Đây mới là phong thái chủ nhà mà Lưu Tích nghĩ đến, thông thạo, thành thục, đến mức mà nhắm mắt cũng có thể đi hết được, Viêm Vọng thì giống một kẻ ở trợ hơn, tuy là biết đường nhưng cũng phải lần mò mà đi.
Chỉ một lúc sau, bọn hắn đã tới một đại sảnh lớn, trên tường bày ra đủ loại máy móc thiết bị, còn có những bản vẽ còn đang treo lên, những màn hình còn đang sáng rõ.
Nói chung nơi đây giống đang hoạt động hơn là một chốn hoang tàn như suốt dọc đường vừa qua.
Lưu Tích đỡ Viêm Vọng ngồi xuống một cái ghế, Minh Đa cũng đánh ụp cả người lên cái đống giấy bìa gần đó, giãn lưng đầy thoải mái.
Riêng Lưu Tích thì vẫn đứng, trang trọng mà đầy cảnh giác.
Viêm Nhất nhìn hắn một lúc, bất giác không biết phải nói gì.
“Vậy thì… hai người điểu khiển dự án này có thể coi là cha mẹ ngươi nhỉ?” Lưu Tích mở lời nói cho đỡ chán, tiện thể đào sâu thông tin luôn.
“Ừ, họ vốn chung một ý tưởng, sau đó quyết định lấy chính tế bào của mình để nghiên cứu.
Hỏa Huyết và Băng Huyết của hai người bọn họ qua rất nhiều chỉnh sửa cuối cùng đã có thể tồn tại trên cùng một cơ thể sống, và đó là ta.
Có thể nói ta sinh ra từ họ, sinh ra là nhờ họ, đến được cuộc sống này cũng là nhờ họ.
Khái niệm ấy tương đương với phụ mẫu của người bình thường.
Họ là cha mẹ ta, dù ta cũng không chắc họ có coi ta là con hay không nữa…”
Viêm Nhất nói, hơi buồn.
Tuy hắn không phải người bình thường nhưng thực sự hắn cũng có những suy nghĩ và tình cảm giống như những loài sinh vật khác.
Hổ dữ không ăn thịt con, đến cả dã thú còn có tình đồng loại, tình thân, lẽ nào Viêm Nhất lại không có?
“Sao ngươi không hỏi họ?” Lưu Tích cứ nói thẳng ra như vậy.
Viêm Nhất ngập ngừng, dạng như chưa từng nghĩ đến giải pháp này.
Nó im lặng một lúc rồi đáp lại:
“Không được đâu, ta gặp cha mẹ chỉ vào những lúc kiểm tra định kì, họ sẽ liên tục thao tác với các máy móc, ta không có cơ hội để lên tiếng hỏi.
Ta còn bị gây mê nữa, đến lúc tỉnh lại, họ đã đi xa rồi, không có cơ hội và không có thời gian để hỏi…”
Viêm Nhất lên tiếng đáp lại Lưu Tích.
Nó càng nói càng tự thấy tủi thân và Lưu Tích cũng nhận ra điều đó.
Dường như cái Bạch Vân Đầm này dính lời nguyền về những vụ việc trong gia đình hay sao, hết một nữ biến dị Tiên Ma cố gắng tìm hiểu khái niệm gia đình là gì, đến một thằng nhóc được nuôi từ ống nghiệm ra mang hai loại Dị Huyết không có thời gian được gặp cha mẹ.
Lưu Tích cảm giác mình sắp biến thành chuyên viên tư vấn tâm lý…
“Này, tí nữa chắc họ sẽ đến đây nhỉ? Bọn ta là kẻ đột nhập mà, nhân lúc đó, ngươi hãy bắt chuyện với họ, hỏi họ về những điều ngươi băn khoăn.
Ta sẽ cố câu giờ nhiều nhất có thể.” Lưu Tích nói.
Bất giác, hắn nở một nụ cười động viên với thằng nhóc con này rồi đặt tay lên vai đối phương như đang cổ vũ.
Cảm giác nặng ở vai không hiểu vì sao khiến Viêm Nhất cảm thấy rất thích và yên tâm.
Nó cười đáp lại một tiếng, một điệu cười trẻ thơ chứ không phải chế giễu.
“Mong là vậy, chắc họ sẽ đón tiếp các ngươi.” Viêm Nhất thở dài, bước về phía trước.
Nó đến bên một bức tường, nhìn thẳng vào đó, cất tiếng đọc khẩu lệnh mở cửa rồi bắt đầu có âm thanh hồi đáp đến từ phía bên kia.
Cả bức tường kín đặc ấy chuyển động, từng chút một, dần mở ra một gian phòng..