-' Ác Quỷ, đồ ngốc....đồ ngốc....cậu..... tốt nhất nên bị tai nạn chết đi càng sớm càng tốt, hừ.... nhìn cái bản mặt là không thể yêu thương nổi '
thế mà hắn lại cười hahaha rời đi. Tôi đành ngậm ngùi cầm ô che đi về, đúng là cái cảnh đi một mình yên lặng quá không gợp với tôi, quãng đường 15 phút xa như nghìn cây số vậy. Đang đi tự nhiên có một bóng người chui vào,cầm ô trên tay tôi, rồi hắn chợt cầm cao lên đủ che cho cả hai người, tôi ngước mắt lên nhìn, thì ra là Minh. Chẳng lẽ hắn không đi về cùng tình yêu của mình, dường như cậu đọc được suy nghĩ của tôi, Minh nói
-' Tôi đưa cô ta ra ngoài bắt xe sau đó chạy đuổi theo cậu '
Tôi nhìn hắn, lo lắng nói
-' lần sau cứ lên xe về cùng cô ấy đi, cậu không sợ cô nàng giận sao, với lại chạy mưa như thế sẽ bị cảm thật đấy '
Hắn cười lùi lại gần tôi hơn, hai người hiện tại sát không một tia hở, hắn nói một câu rất ngắn, nhưng lại làm tim tôi đạp loạn nhịp, mặt đỏ bừng lên
-' Cậu quan trọng hơn '
Tiếp đó chúng tôi lặng lẽ đi trên con đường mưa rơi không ngừng kia, không ai nói gì....vậy mà nụ cười trên môi tôi vẫn không tắt đi.