Như đã nói, nhà tôi có một cô nàng lên chơi, đó là đứa em họ từ miền nam ra.
Đương nhiên do không thể tranh nằm giữa bố mẹ tôi, lại càng không thể ngủ cùng anh trai, vậy nên Trà ngủ cùng phòng với tôi vài hôm. Trong phòng tôi trang trí đầy ắp những bức ảnh của Minh, khiến cô bé nhìn vào cũng không tránh khỏi cảnh trầm trồ khen ngợi.Lúc tôi từ phòng tắm bước ra, cô nàng vui vẻ nắm tay tôi, hỏi
-' chị Linh, anh đấy là ai vậy '
Mắt nhìn vào bức ảnh Trà chỉ....à thì ra đó là bức tôi chụp trộm,lúc hắn đang nằm gục ngủ tại quán Tĩnh Lặng, phải nói rằng nếu đăng lên face chắc hút hồn không ít các nàng, tôi cười nhẹ chỉ tay về phía bên cạnh, đáp
-' hàng xóm '
Cô nhóc nghe vậy, như vớ được vàng hí hửng trầm trồ khen ngợi, nào thì đẹp trai.... vân vân, hay những câu đại loại như thế. Chắc tại nhìn quá nhiều tôi lại cảm thấy hắn cũng bình thường thôi mà, xời anh trai tôi cũng rất hảo soái đấy chứ... mà đứa em có chút giống anh cũng đẹp không kém mà nhờ.....:D hahaha đùa chút thôi, tâng bốc quá lại bị mọi người ném đá, đủ cho xây một căn nhà...nhận thì thật khổ tâm nha. Nhưng mà thật lạ cô nhóc lại không hề đả động đến chuyện như hắn có phải người yêu tôi hay không chẳng hạn, chẳng lẽ Trà không nghĩ chúng tôi là một cặp, chuyện đó khó tin lắm à. Tôi thật sự không sứng đôi vừa lứa với hắn sao???? Haizzz dà, cô nhóc này thật không có trí tưởng tượng phong phú gì cả...
Hôm nay do vướng đứa em nên đành ở nhà đi ngủ sớm, cô nhóc đó kể cho tôi nghe không ít chuyện, nhưng toàn về các mối tình của nó.... Tôi thật không có hứng thú, nằm nghĩ về một câu chuyện tiểu thuyết bản thân tự biên tự diễn, thành ra ngủ lúc nào không hay
Đến khi có vài ánh sáng len lói qua khung cửa sổ, tiếng chuông báo tức kêu không dứt, tôi mới mệt mỏi ngồi dậy, nhìn qua trái phải không thấy Trà đâu nữa.... hizzzz thật là cô nhóc đó quả nhiên không biết hưởng thụ, được nghỉ tại sao còn cố dậy sớm???? Khó hiểu.
Đánh răng rửa mặt xong, còn thừa chút thời gian tôi ra hành lang hít thở chút không khí. Thì tự nhiên nhìn thấy xa xa,gần gần một đôi nam nữ đang đứng nói chuyện qua lại những câu gì đó, mà cho dù có vểnh tai lên tôi cũng không thể nghe thấy. Lúc sau cô nàng kia bước đi, mặt bực tức hao hao giống người vừa đi đánh ghen không thành.