Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi

Chương 67: “Làm ấm giường.”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nụ hôn vừa nãy cũng không làm Lạc Đường phải đỏ mặt nhưng bây giờ nghe anh nói như thế, lại cộng thêm vẻ cợt nhả của anh, cô cảm thấy tai mình dần dần nóng lên, nhìn lảng sang chỗ khác.

Son dưỡng môi dùng tốt hơn, hay là anh dùng tốt hơn.

Lạc Đường phát hiện càng ngày mình càng không theo kịp mạch não của Tô Diên.

Không biết mấy hành động này là anh nghĩ sẵn rồi, hay là chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Nếu là chuẩn bị sẵn sàng từ trước thì còn chấp nhận được, nhưng —

Sao anh lại biết sáng sớm cô sẽ dùng son dưỡng môi? Anh ban đầu chỉ đứng bên cạnh nhìn cô, mà cô cũng chỉ tự nhiên muốn thoa son dưỡng, cái này rõ ràng là trùng hợp.

Nói cách khác —

Tất cả hành động của anh đều là tùy cơ ứng biến, tùy theo hành động của cô mà tung thính.

Đáng sợ thật đấy.

Xấu hổ thật đấy.

Nghe ổng nói kìa!!! Cái gì dùng tốt hơn cái gì! Đây là câu mà con người nói ư! Anh tưởng anh là cây son môi hình người hay gì!

“…”

Một bầu không khí im lặng mập mờ.

Hình như hôn có thể kích thích lưu thông máu ở môi, Lạc Đường cảm thấy không chỉ mặt mà cả môi mình cũng không ngừng nóng lên. Bây giờ cô chẳng cảm nhận được môi mình có khô hay không, mềm hay không, chỉ cảm nhận được cái nóng ngoan cố trên môi mà thôi.

Cô không nói. Tô Diên chờ một lúc, lại hỏi: “Sao không nói gì?”

“…”

Em nên nói gì đây! Anh muốn em phải nói gì! Nói anh dùng tốt hơn à???

Lạc Đường vừa xấu hổ vừa tức, lườm anh mãi mới nghĩ ra câu phản đòn.

Cô giương cằm: “Thật ra, em cảm thấy anh phải dùng vào lúc khác sẽ hữu dụng hơn lúc này.”

Tô Diên cực kỳ nể tình thuận theo cô nói tiếp: “Hửm? Ví dụ?”

Giọng anh còn chưa hết ngái ngủ, chữ “Hửm” lọt vào tai rất quyến rũ, Lạc Đường gần như buông lỏng, suýt nữa thì không kiềm chế được mình.

Cô lấy lại bình tĩnh: “Ví dụ như —”

Tô Diên nhìn cô chớp chớp mắt, khuôn mặt dẫn sát về phía anh.

Mùi hương ngọt ngào quen thuộc trên người cô lan đến, cô còn cố tình dùng giọng điệu mập mờ, nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Làm ấm giường.”

Tô Diên: “…” 

Ánh mắt Tô Diên lóe lên một cái rồi trầm xuống như sóng ngầm quay cuồng, Lạc Đường đạt được mục đích thì cười hì hì, lui về phía sau một bước.

Cô nhìn vẻ mặt “không còn gì để nói” hiếm gặp của Tô Diên thì vui sướng cực kỳ, chải lại tóc rồi vừa ngâm nga hát vừa ra khỏi cửa phòng tắm.

Ui giời, thả thính chứ gì. Ai mà chả biết!

Đùa chắc, nghĩ cô hai mươi mấy năm nay ăn chay mà lớn ư!!!

_

Tô Diên vẫn chưa phản kích được đòn thả thính của Lạc Đường nên cô cảm thấy trận battle sáng nay coi như hai người hòa.

Ăn xong bữa sáng, Tô Diên hỏi cô hôm nay định làm gì.

Thật ra Lạc Đường cũng không có kế hoạch gì — Sáng nay lúc ghé vào người Tô Diên cô cũng nghĩ xem bảy ngày này mình sẽ làm gì, nhân tiện tự phân tích bản thân mình.

Mặc dù mới diễn được hai bộ phim, nhưng《Our Youth》đã hot thành phim quốc dân,《Ngự kiếm hành》tuy chưa phát sóng nhưng có sự góp  mặt của Văn Việt Sơn và Tô Diên thì chắc chắn sẽ thành công, cô lại là người live stream cho đoàn phim nên bây giờ fans cũng đã quen mặt. Vả lại, cô cũng đã tham gia hai chương trình gameshow quốc dân trong nước, hiện tại vẫn còn nằm lì trên bảng hot search, còn không biết bao nhiêu lần lặt vặt linh tinh lên hot search vì những nguyên nhân từ bình thường đến dị hợm.

Không nghĩ thì không biết, nghĩ cái là giật mình. Nhón chân vào showbiz mấy tháng, thân phận Lạc Tiểu Đường của cô thế mà cũng đã được coi là người của công chúng.

Bây giờ cô có mức độ nổi tiếng nhất định, đi trên đường cũng phải che giấu, Tô Diên phải đi làm, đi chơi một mình có gì vui đâu, nằm ườn ở nhà anh còn hơn.

Vấn đề duy nhất chính là bữa trưa.

Lạc Đường không biết nấu ăn. Từ nhỏ cô đã học các loại cắm hoa, nghệ thuật thưởng trà rồi các lớp học nghi thức, thành tích chắc chắn đạt loại A. Chỉ có mỗi nấu ăn là cô chẳng có một tí thiên phú nào, đập quả trứng mà cũng làm nó nát bét, làm đầu bếp nổi tiếng mời từ Pháp qua tức sôi máu.

“Em bảo Trình Tranh mang cơm cho em cũng được ạ,” Lạc Đường nghĩ một lúc: “Bọn em thân nhau từ cấp hai rồi, nó biết gần hết bí mật của em, đến nhà anh chắc chắn cũng sẽ giữ bí mật, không nói cho ai đâu.”

“Ừm,” Tô Diên gật đầu: “Nếu cô ấy bận không đến được thì em cứ gọi Vương Lâm.”

“…”

Chẳng hiểu sao Lạc Đường nghe anh nói câu này lại có cảm giác như trong tiểu thuyết gả cho tổng tài bá đạo, rồi tổng tài chỉ vào trợ lý của mình bảo, đây là cấp dưới của anh, phu nhân cứ sai bảo thoải mái.

… Stop stop! Phu nhân cái quần què gì! Teenfic à!

Lạc Đường đá bay hình ảnh Mary Sue ra khỏi đầu, cười hì hì gật đầu đồng ý với anh.

Lúc Tô Diên chuẩn bị đi, Lạc Đường đứng ở cửa tiễn anh.

“Anh ơi, tối nay khoảng mấy giờ thì anh về ạ?”

“Chắc cũng như tối qua.” Tô Diên dừng một chút, lại nói: “Chán quá thì cứ gọi điện cho anh.”

Lạc Đường “Vâng” một cái: “Thế giữa trưa em gọi cho anh nhé.”

Cô cũng là người từng đi làm trong đoàn phim, Tô Diên làm nam chính nên phần diễn rất nhiều, tất nhiên là cô sẽ không quấy rầy anh lúc đang quay phim.

Cuộc đối thoại ấm áp này làm Lạc Đường nhớ đến cảnh nữ chính tiễn nam chính đi làm trong mấy phim tình cảm, trong đó có một cảnh phải gọi là kinh điển — Trong phim, cà vạt của nam chính rõ ràng là ngay ngắn, chỉnh tề nhưng chắc là để thể hiện tình cảm vợ chồng ân ái mặn nồng, nữ chính lúc nào cũng phải đưa tay ra “chỉnh lại đàng hoàng” cho nam chính.

Lạc Đường thấy mấy cảnh đấy buồn cười chết đi được, chỉnh mãi chỉnh nữa nó cũng có đẹp thêm được tí nào đâu, ba mẹ cô ở nhà chẳng bao giờ làm thế.

Cơ mà bây giờ, cô tự nhiên muốn giả vờ chỉnh quần áo cho anh.

Nhưng —

Fans Tô thần ai cũng biết, nếu không cần thiết thì Tô Diên không thường xuyên mặc áo sơ mi với thắt cà vạt. 

Haiz.

Tô Diên đang đứng ở huyền quan thay giầy, nghe được tiếng thì ngẩng đầu nhìn cô: “Em thở dài gì thế?”

“Không có gì…” Lạc Đường lắc đầu, không muốn nói cho anh những cảnh phim não tàn trong đầu, tự nhiên nói tiếp: “Anh sắp đi rồi mà còn không cho em thở dài à?”

“…”

Tô Diên sững sờ trước những lời yêu thương bất ngờ của cô.

Sau đó, anh thấy người yêu mình nhảy về phía trước một bước, vươn tay ra với anh, mắt mở thật to: “Ôm một cái.”

_

Thỏa mãn với cái ôm đầy yêu thương của bạn trai, sau khi Tô Diên ra khỏi cửa, Lạc Đường bắt đầu ở trong nhà anh triển lãm các loại tư thế chơi điện thoại.

Nằm trên sofa chơi, ngồi trên thảm trải sàn chơi, về phòng ngủ nằm úp nằm sấp trên giường chơi, cô cảm thấy mình sắp nghiện đến nơi, cố gắng lưu lại dấu vết của mình ở từng ngóc ngách trong nhà idol.

Cuối cùng, mệt quá nên cô lại nằm ì trên ghế dài ngoài phòng khách.

Áo ngủ của Lạc Đường là loại dài tay, vừa rồi lúc xuống cầu thang bất cẩn đụng phải tay vịn, tự nhiên có cảm giác đau điếng rất không bình thường, cô mới kéo tay áo lên xem, phát hiện trên cánh tay có vài dấu tay mờ mờ.

Chắc là có từ lúc Tô Diên mới ngủ dậy vừa nãy. Lúc ấy cô không cảm thấy đau mấy nên không xem lại tay. Có lẽ vì da cô trắng nên vết tay càng hiện lên nổi bật hơn.

Lạc Đường hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ấy, lại nhìn cánh tay của mình, cuối cùng mò vào danh bạ gọi cho Chu Tiêm.

Chu Tiêm bắt máy ngay, Lạc Đường cũng không tám với cô nhiều, nói luôn chuyện hồi sáng.

“… Không biết có phải tao nghĩ nhiều hay không, nhưng ánh mắt anh ấy lúc đó cứ thế nào ấy, cứ như…” Lạc Đường hơi dừng lại, không chắc chắn lắm: “Cứ như, tưởng tao là người lạ? Đằng nào thì tao cũng sợ phát khiếp lên được…”

Chu Tiêm chưa kịp nói, cô lại tiếp: “Còn nữa, bé yêu ơi, mày có nghĩ là tao bị nhạy cảm quá không? Chẳng hiểu sao tao cảm thấy anh ấy cứ là lạ thế nào ấy? Đúng ra thì phản ứng như thế cũng là bình thường trong hoàn cảnh ấy… Tao gọi cho mày muốn chắc chắn một tí á.”

“… Phản ứng sau khi vừa tỉnh dậy đúng là không thể khẳng định điều gì, nhưng đôi khi cũng là hành động theo bản năng của anh ấy.” Chu Tiêm nói: “Như mày vừa bảo ấy, mày cảm thấy hình như ảnh tưởng mày là người lạ. Nếu đúng là như thế thật, trừ khi mày hỏi, chính miệng anh ấy thừa nhận, thì tất cả mọi thứ đều chỉ là suy đoán mà thôi.”

Nói cũng phải… Đoán thì có thể đoán ra cái gì đây?

Nghĩ vậy thì dường như mọi câu hỏi cũng trở nên vô nghĩa.

Lạc Đường không nói chuyện của Tô Diên nữa, hai cô tám chuyện một lát, hẹn nhau hôm nào sang nhà Chu Tiêm chơi. Trước khi cúp máy, Chu Tiêm đột nhiên nói: “Thật ra mày cũng đừng nghĩ là mình suy nghĩ lung tung, tao cảm thấy có khi như thế… lại là chuyện tốt.”

“…?” Lạc Đường bất ngờ, sau đó gật gật đầu: “… Ừm.”

Lúc đầu cô cảm thấy câu này cứ kỳ lạ sao ấy, nhưng sau đó nghĩ đến tính cách của Chu Tiêm, chắc là cô ấy sợ cô suy nghĩ linh tinh nên mới nói thêm một câu như vậy, nên cũng không thắc mắc nữa.

Nếu…

Lạc Đường bần thần nhìn điện thoại.

Nếu gặp phải tình huống tương tự một lần nữa, cô sẽ không xoắn quẩy lên đi hỏi Chu Tiêm, Chu Tiêm là bác sĩ tâm lý, chứ chẳng phải là pháp sư có thể đọc được suy nghĩ.

Tốt nhất là cứ hỏi thẳng anh.

_

Đúng như Tô Diên nói, anh tan làm cũng như hôm qua.

Tối nay ăn cơm xong hai người không xem TV, Lạc Đường rủ rê anh chơi vài trò chơi trên WeChat.

Người có phong cách sinh hoạt như ông chú cán bộ như Tô Diên đương nhiên chưa từng chơi thử trò nào, nhưng anh quen tay rất nhanh. Lạc Đường nhanh chóng phát hiện, dù là Jump jump hay Happy ball thì một game thủ lão làng như cô cũng không thể đánh bại được anh. Nhìn anh nhảy thẳng lên đầu bảng xếp hạng trong danh sách bạn bè, Lạc Đường thất bại toàn tập.

Nhưng may mắn là tình yêu của Tô Diên quá ư là tuyệt vời, hành hạ cô một tiếng thì một tiếng sau lại nhường cô hết nấc, làm cái người nào đó vừa tức nổ phổi bây giờ lại sung sướng đến mặt đỏ tai hồng, cả tinh thần lẫn thể xác đều thỏa mãn.

Màn đêm lại buông xuống.

Địa điểm quen thuộc, thời gian quen thuộc. 10h tối, Lạc Đường tắm rửa xong, Tô Diên mới đi vào phòng tắm.

Tối nay cô không xem phim kinh dị, tối qua lại ngủ ngon, tinh thần của cô bây giờ có thể tham gia thi chạy 800m, xong treo lên xà kép một lúc cũng được.

Lạc Đường ngồi ở mép giường, nghe tiếng nước chảy ở phòng tắm dần dần dừng lại, càng hớn hở.

Năm phút sau, tiếng nước dừng hẳn, cửa phòng tắm mở ra.

Tô Diên mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài, từ lâu Lạc Đường đã phát hiện, hình như anh không có sở thích đặc biệt như quấn khăn tắm màu trắng quanh eo chẳng hạn, tiếc ghê.

Tô Diên vắt chiếc khăn mặt màu trắng lên vai, ra mép giường, ngồi xuống véo véo má cô, rồi cầm điện thoại trả lời tin nhắn.

Lạc Đường nhìn anh không chớp mắt.

Tóc anh chắc là lau bừa vài cái, phần trước trán hơi rối, còn có vài giọt nước nhỏ xuống, phần da lộ bên ngoài có chỗ hơi ửng đỏ, người anh thơm lắm.

Lạc Đường nhìn lông mi dài ươn ướt của anh, rồi môi hồng nhạt, tự nhiên cảm thấy hơi cáu.

Mua id Weibo để làm gì?

@ Tui muốn ngủ cùng Tô Diên chỉ là nói miệng thôi á?

Đương nhiên là không!

Không biết… ôm người đẹp thế này đi ngủ có cảm giác như nào nhỉ?

Tim Lạc Đường tự nhiên lại đập nhanh hơn, ngón tay nắm chặt tay áo, nhẹ nhàng gọi tên anh: “Tô Diên.”

Anh quay đầu: “Sao em?”

“Ờm, tối qua em buồn ngủ quá ấy.” Lạc Đường nhỏ giọng nói.

— Bởi vì buồn ngủ quá, nên chẳng còn hơi sức đâu mà tranh với anh, tạm thời chấp nhận ngủ chia giường!

Nhưng tất cả chỉ là tạm thời mà thôi, đêm nay tuyệt đối không được!

Hai người đối diện nhau. Lạc Đường quan sát biểu cảm của anh, rất bình thường, rất bình tĩnh, trừ có cái là nhìn cực kì mlem, muốn đẩy ngã xuống giường thì không còn khuyết điểm nào khác.

Thế là, cô nuốt một ngụm nước bọt, lề mề mở miệng: “Nên là, đêm nay —”

Ai dè, cô mới nói được mấy chữ đã bị cái anh kia cắt ngang.

“Ồ, nên là…” Giọng nói của anh mang theo ý cười chói lọi, cong môi tiếp lời cô: “Đêm nay muốn anh làm ấm giường cho em, hửm?”