Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi

Chương 91: Có điều gì giấu em



Lạc Đường bị ai đó hôn đến mơ màng, dù có lòng phản kháng nhưng không có sức phản kháng.

Không biết qua bao lâu, cú lừa cảnh hôn bổ sung này cuối cùng cũng kết thúc, Lạc Đường theo sau Tô Diên ra cửa, phát hiện xung quanh có vài người nhìn mình cười nham hiểm.

Cô cứ tưởng chỉ những người đó biết, cùng lắm thì bàn tán trong đoàn phim, mọi người trêu chút rồi thôi, cũng không có gì.

Ai ngờ, lúc chiều quay xong mấy cảnh, cô ở phòng trang điểm chuẩn bị cho cảnh cuối cùng lại phát hiện mấy tiếng trước Tề Nam đã đăng một bài Weibo.

【@ Tề Nam:

Chào giữa trưa mọi người, tôi đến phát cơm tró đây. Hôm nay là ngày @ Lạc Tiểu Đường tang về đoàn phim quay bổ sung một số cảnh, sau đó em ấy với Tô thần @ Tô Diên, hai con người này chạy đến hỏi đạo diễn Văn @ Văn Việt Sơn có cần bổ sung cảnh hôn không. Đạo diễn Văn từ chối hai lần, nói không cần hai lần.

Thế mà, sau đấy hai người họ không thèm quan tâm đến đạo diễn Văn nữa, thừa dịp mọi người nghỉ ngơi tự đi diễn lại cảnh hôn. /buông tay

Tôi nhìn thấy từ đầu đến cuối. /buông tay】

Fans Tề Nam: Tiếng Trung của con zai tui lên cấp 10 rồi.

Fan Kẹo Giòn điên cuồng bình luận “A a a a a cơm tró thế này thì cho em một tạ”.

Top comment là reply của đạo diễn Văn —【@ Văn Việt Sơn: Tề Nam, về sau có chuyện lớn chuyện nhỏ gì thì cũng đừng có @ tôi, block đấy.】

Bài đăng Weibo này nhanh chóng trở thành bài viết được like, bình luận và chia sẻ nhiều nhất của Tề Nam từ khi mở tài khoản đến nay. Hình như cậu chàng khoái lắm, bảo là nếu Lạc Tiểu Đường còn đến đây là sẽ còn phát cơm tró.

Lạc Đường: “…”

Phát cục cức.

Lạc Đường xấu hổ chết đi được, tức điên lên chỉ muốn nện chết cái tên ngáo này.

Theo dòng cảm xúc, sắc mặt Lạc Đường bắt đầu thay đổi, chuyên viên trang điểm bên cạnh “Ôi” một cái: “Tiểu Đường, em đang xem cái gì đấy? Sao tự nhiên lại đỏ mặt?”

“…”

Lạc Đường hít sâu, cất điện thoại rồi cười với chị một cái: “Không có gì ạ, chị làm tiếp đi ạ.”

_

Thay quần áo, trang điểm xong, Lạc Đường một lần nữa đứng trên tường thành nơi Cầm Lạc bỏ mình.

Cảnh này khá khó thể hiện nhưng Lạc Đường cũng không mất nhiều thời gian để chuẩn bị. Cô làm quen một chút, quay hai lần là qua.

Lạc Đường hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Văn Việt Sơn không nghĩ có thể quay bổ sung thuận lợi như thế, cứ tưởng phải chia ra làm hai ngày.

Ông nhìn Lạc Đường xuống khỏi tường thành đi thay trang phục, chỉ vào màn hình quan sát, tấm tắc với Tô Diên đang ngồi bên cạnh: “Con bé này, không xuất thân chính quy nhưng cũng được đấy.”

Chủ yếu là cô rất thông minh, nhìn một cái là tự hiểu.

Ông không chọn diễn viên theo bối cảnh, chỉ nhìn vào biểu hiện trên phim trường, ông thích chọn diễn viên như vậy.

Tô Diên cười cười, cực kỳ tự nhiên nhận lời khen của ông: “Vâng.”

Văn Việt Sơn liếc anh một cái: “Khen người yêu cậu cậu khoái chứ gì?” Ông vừa trêu chọc vừa mở cảnh cuối cùng khi Cầm Lạc chết lên: “Xem này, cái này mà cắt ra thì chắc chắn là cảnh con bé nó diễn tốt nhất, cũng là một trong những cảnh chú thích nhất. Ngày hôm ấy chú thấy, trừ việc cần phải bổ sung thêm cảnh đặc tả hôm nay thì gần như hoàn hảo.”

Cảnh quay ngay tại chỗ tất nhiên sẽ không bằng cảnh sau khi đã thêm vào một số hiệu ứng. Cảnh này sau khi được chỉnh sửa lại không cần thêm bất kỳ hiệu ứng đặc biệt nào, chỉ cần điều chỉnh chuyển động chậm là đã cực kỳ đẹp đẽ, tang thương. Giọt nước mắt của Lạc Đường lúc ấy càng phù hợp hơn, quá đủ để làm người xem rung động.

Văn Việt Sơn chiếu hết một đoạn phim ngắn, không để ý đến cậu chàng bên cạnh mình bỗng lặng thinh, hào phóng khen thêm vài câu.

Tô Diên trả lời bừa vài tiếng, sau đó nói: “Chú cứ làm việc tiếp đi ạ, cháu đi uống nước.”

“…?” Văn Việt Sơn nghi hoặc nhìn chai nước ở góc bàn trước mặt, nhưng cũng không cản: “Ừ, đi đi.”

Ngẩng đầu lên thì chỉ còn lại bóng lưng Tô Diên.



Lúc Tô Diên bước nhanh về phòng nghỉ, cảm thấy sau lưng mình tựa như đã ướt đẫm.

Anh tìm đại một cái ghế dựa ngồi xuống, xoa xoa thái dương rồi nhắm mắt lại.

Anh đã quen với những phản ứng thế này, những phản ứng sinh lý không thể tránh khỏi, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.

Giữa bóng tối, trước mắt như không ngừng lặp lại những hình ảnh vừa xem.

Anh không cố ý nhớ lại, nhưng những hình ảnh ấy cứ ám ảnh trong tâm trí anh, nhuộm đẫm ý nghĩ anh, tự động xuất hiện rồi chồng chéo lên nhau trong ký ức.

Nó như phiên bản phóng đại của cảnh tượng ngày ấy đang được bày ra trước mắt.

Bức tường loang lổ, con dao sắc bén, người phụ nữ xinh đẹp ngã vào vũng máu, đằng sau là một người đàn ông với biểu cảm dữ tợn.

Chỉ có điều, hình ảnh ấy và thứ anh được xem trong màn hình quan sát khác nhau ở chỗ, cô không ngã xuống mà là bị người phía sau đẩy xuống khỏi tường thành, rơi xuống đất —

“— Anh ơi!”

Giọng nói nhẹ nhàng của người con gái cắt ngang dòng ký ức của anh, như ánh sáng chợt lóe lên giữa khoảng không đen tối. Tô Diên vội mở mắt ra, những hình ảnh vừa rồi như tan biến.

Chỉ còn người trước mặt.

Lạc Đường đã thay lại quần áo của mình. Hôm nay cô mặc một chiếc váy len màu trắng, khoác thêm một chiếc áo dạng ngắn bên ngoài, đôi bốt dài bao quanh đôi chân thon thả.

Chỉ nghe tiếng bước chân cũng có thể cảm thấy là cô đang rất vui.

“Vừa nãy em thấy chú Văn bảo anh đi uống nước nên em ra với anh này.” Cô vừa đi về phía anh vừa nói: “Em quay xong hết rồi đấy, mấy giờ anh xong việc ạ?”

Tô Diên nhìn cô vai giây rồi nói: “Phải tới đêm cơ.”

Nói xong, anh mới phát hiện cổ họng hơi khó chịu, giọng khàn khàn.

“Haiz, thế là lại không được —” Lạc Đường ngồi bên cạnh anh, theo thói quen kéo tay anh, nhưng đang nói thì chợt im bặt.

“Anh —” Cô không chắc lại cầm tay anh một lúc, sau đó vội ngẩng đầu nhìn anh: “Anh ơi, sao anh… Sao anh toát mồ hôi ghê thế?”

Tô Diên chưa kịp trả lời, Lạc Đường đã nghĩ là anh sốt: “… Anh ốm ạ?”

Nói xong, cô đưa tay định sờ trán anh, nhưng lại bị anh dùng tay kia nắm lấy.

Tô Diên nhìn cô, ánh mắt rất tỉnh táo: “Không sao, không phải ốm, anh chỉ toát mồ hôi một chút thôi.”

“…”

Vừa rồi cách hơi xa không nhìn rõ, bây giờ nhìn kĩ, trên trán anh cũng có vệt mồ hôi mờ mờ, tóc hơi ẩm ướt, mặt hơi tái đi, môi trắng bệch.

Lòng bàn tay anh ướt như vừa dội nước.

Thế này mà bảo — toát.mồ.hôi.một.chút?

Lạc Đường nhấp nhấp môi, không nói nữa.

Nhìn ánh mắt và thần sắc của anh cũng không giống như phát sốt, hơn nữa, anh rất bình tĩnh, như đã quen với trạng thái thế này.

Cô cảm thấy Tô Diên biết nguyên nhân vì sao, chẳng qua… không muốn nói cho cô.

“…”

Lạc Đường rút tay về, nghĩ mãi mới quyết định nói: “À, cảnh hành động chiều nay mệt quá hả anh?”

Thật ra Tô Diên đã quên mất chiều nay mình đã quay những cảnh gì, nhưng nhìn thái độ của Lạc Đường, anh hơi thả lỏng rồi gật gật đầu, nói thuận theo cô: “Ừ, anh nghỉ một lát là được.”

Ngồi một lúc, đến khi Tô Diên cảm thấy thể lực đã khôi phục, anh dắt tay Lạc Đường ra khỏi phòng nghỉ, đến bồn rửa tay công cộng bên ngoài phim trường.

“Anh làm gì —”

Lạc Đường chưa nói xong, anh đã cầm lấy hai tay cô, sau đó mở vòi nước…

Rửa tay cho cô.

Da tay của Tô Diên mềm mịn nên bình thường Lạc Đường rất thích cầm tay anh, lúc này hai đôi tay đan vào nhau, cùng với nước rửa tay, mềm mượt, rất thoải mái.

Rửa xong, Lạc Đường nhìn anh lấy giấy thấm nước cho mình, nhỏ giọng hỏi: “Sao tự nhiên anh lại dắt em ra đây rửa tay?”

Anh trả lời ngắn gọn: “Em vừa chạm vào mồ hôi, bẩn.”

Lạc Đường ngẩn người, anh lại dắt tay đưa cô ra cửa.

Tô Diên vuốt tóc cô, giọng rất dịu dàng: “Đừng chờ anh, về nhà sớm đi, khi nào xong việc anh sẽ gọi.”

“…”

Tô Diên vẫn còn cảnh phải quay, nói xong thì đi ngay.

Lên xe, Lạc Đường vẫn chưa thể bình ổn lại nhịp tim, cả quãng đường về nhà đều ngẩn người nhìn chằm chằm bàn tay mình.

Trong đầu cô đang diễn ra một trận hỗn chiến — một thoáng là “A a a a người yêu cô đỉnh của chóp! Lại còn cẩn thận đưa cô đi rửa tay nữa chứ!!! Má ơi, con yêu ảnh cả đời!” — một thoáng là “ Anh ấy đang giấu mình cái gì? Tại sao lại không thoải mái? Có điều gì không thể nói?” — cứ như vậy tuần hoàn.

Về đến nhà, ăn xong bữa tối vẫn là trạng thái như vậy.

8h hơn, cô lên phòng lấy điện thoại tra mạng “Đột nhiên đổ nhiều mồ hồi lạnh là bệnh gì”.

Kết quả phổ biến cho ra là “Bác sĩ chuẩn”, “Dr. Hỏi Ngay”, “Hỏi đáp Y khoa” ——

Thiếu máu

Tụt huyết áp

Tim đập nhanh

Thận hư



Khuyến cáo nên đi chụp CT não, cũng có thể là…

Vế sau thêm một đống cái “có thể là”, đủ loại bệnh nan y.

Lạc Đường xem được một lúc thì cạn lời.

Đúng như giang cư mận nói, có bệnh đừng hỏi Baidu, đã hỏi thì thế nào cũng ra bệnh nan y.

Thật ra hai cái đầu tiên cũng tương đối hợp lí, chắc là do thiếu máu hay tụt huyết áp, những cái sau toàn là đoán, chắc là không phải đâu…

Lạc Đường lăn qua lộn lại đến tám rưỡi, đang lúc cắn môi tìm tòi trên mạng thì Tô Diên gọi đến.

Cô căng thẳng nhìn thông báo trên màn hình rồi chợt thả lỏng.

Lạc Đường ngã xuống giường, ấn nghe máy: “Anh, anh xong việc rồi ạ?”

Anh “Ừm” một cái.

Lạc Đường lại tán gẫu câu được câu chăng với anh như thường ngày, được mười phút, Tô Diên đột nhiên nói: “Đêm nay em mở điện thoại ngủ được không?”

“… Là sao ạ?”

Lúc Tô Diên không nói chuyện, cô dường như nghe được tiếng gió thoảng qua.

“Mở điện thoại, không cúp máy, giống lần em bị dọa ma ấy.”

Nói xong, bên Tô Diên lại có tiếng động cơ ô tô rõ ràng xẹt qua.

Lạc Đường sửng sốt: “… Anh có đang ở nhà không đấy?” Cô chắc chắn vừa nãy mình không nghe nhầm: “Em nghe thấy tiếng xe…”

“Ừm.” Tô Diên trả lời rất nhanh, rất tự nhiên: “Anh đang mở cửa sổ, tiếng ngoài đường thôi.”

Lạc Đường: “… Vâng.”

Nói dối, cô nói thầm trong lòng.

Anh nói dối cô, hôm nay anh rất lạ.

Bắt đầu từ hồi chiều, làm gì có chuyện giữa tháng Mười hai quay cảnh hành động mà đổ mồ hôi. Bây giờ cũng rất lạ, bảo cô không cúp điện thoại, rõ ràng là đang ở ngoài đường nhưng nói dối cô là đang ở nhà.

Hôm nay anh gặp phải chuyện gì sao?

Anh không ở nhà, giấu cô, rồi lại gọi điện cho cô, vậy anh đang ở đâu —?

Lạc Đường động não, cuối cùng, một linh cảm khó tin lướt qua đầu.

“Anh ơi.” Cô lập tức xuống giường, nói qua điện thoại: “Anh em vừa gọi em xuống tầng, đợi em năm phút rồi em gọi lại nhé.”

“Ừ.”



9h tối, trong Tiên Bích gần như không có xe qua lại, bốn bề yên tĩnh.

Lạc Đường ra cửa rồi gọi lại cho Tô Diên, anh nghe máy rất nhanh.

“Alo, em quay lại rồi đây… À không có việc gì, gọi em ăn hoa quả thôi ạ…” Lạc Đường vừa đi ra cửa vừa cố gắng ổn định giọng để nói chuyện với Tô Diên.

Tuy rằng linh cảm bây giờ của cô rất vô lí, nhưng…

Càng gần cửa, linh cảm ấy càng mạnh mẽ hơn, càng lúc càng như muốn làm nổ tung lồng ngực của cô.

Cuối cùng, Lạc Đường đứng trước cổng chính của Tiên Bích, dùng sức mở hé cửa, từ khe hở đó nhìn ra bên ngoài.

Ngay lập tức, một chiếc siêu xe màu đen lọt vào tầm mắt cô.

Đường cong của thân xe mượt mà, đẹp đẽ, chủ nhân của nó đang đứng dựa trên cửa xe.

Chủ xe hôm nay không giống bình thường. Không đội mũ, không đeo khẩu trang, cúi đầu không nói gì, cũng không nhìn về phía cô.

Tỉ lệ cơ thể cực kỳ đẹp, mặc một chiếc áo len màu đen, xương quai xanh thấp thoáng sau cổ áo chữ V, nửa người dựa vào xe thể thao đen tuyền, đôi chân dài thả lỏng.

Ánh trăng chiếu lên người anh, không lộ mặt cũng khiến cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.

Lạc Đường ngơ ngẩn nhìn anh trong chốc lát, đẩy mạnh cửa đi ra, bước đến chỗ anh.

“… Anh?”