Lạc Đường nghe lời anh nói mà nước mắt chảy giàn giụa.
Cô nhớ đến trước đây, không hiểu sao, nhiều lúc cô cảm thấy Tô Diên không thèm để ý đến rất nhiều chuyện, cô cứ tưởng đấy là phong cách “đại thần” của anh, chắc là anh coi thường những thứ đó, tính tình siêu ổn.
Nhưng biết được quá khứ của anh, Lạc Đường hiểu, hóa ra, anh thật sự không quan tâm.
Lúc trước, anh nói nếu anh được lựa chọn khác đi, anh vẫn sẽ chọn làm người nổi tiếng, anh quay phim, vào showbiz cũng là vì cô.
Rồi còn nói, ngay cả việc anh còn sống cũng vậy.
Thứ tình cảm “vì ai đó mà sống” đối với những người yêu nhau hẳn là rất ngọt ngào, nhưng Lạc Đường chỉ cảm thấy trong lòng mình như có một tảng đá thật to đè nặng, không thể thở nổi.
Cô thấy tim mình đau lắm.
Phải tuyệt vọng đến bao nhiêu mới có thể đặt khát vọng cuộc sống lên một ai đó.
Nếu như không có cô, nếu cô và Tô Diên không gặp được nhau, Tô Diên không quen biết cô, không thích cô, vậy thì…
Cô không dám nghĩ tiếp.
Lạc Đường càng nghĩ càng đau lòng, anh còn mải lau nước mắt cho cô.
Nghe thấy Tô Diên thở dài, Lạc Đường giữ chặt ngón tay anh, vừa khóc vừa hỏi: “Thế, lúc chiều anh làm sao?”
“…”
“Anh bảo là nếu không có chuyện gì kích thích thì không sao, vậy hồi chiều anh…”
Nói được một nửa, Lạc Đường đột nhiên nhớ đến hai tháng trước, cứ rạng sáng là anh lại gọi cho mình, mà cô không nghe máy được một lần nào cả, “Với lại, không riêng gì hôm nay, lúc em đóng máy được một thời gian, anh nói anh nằm mơ gì gì đó, cứ bốn, năm giờ sáng là lại gọi cho em, cũng vì vậy ạ?”
“… Ừm.” Tô Diên im lặng vài giây rồi nắm chặt tay cô: “Còn nhớ cảnh quay cuối cùng trước khi đóng máy của em không?”
Lạc Đường nhanh nhẹn gật đầu: “Nhớ ạ, em chết, trên tường thành.”
Tô Diên nghĩ xem nên giải thích thế nào với cô: “… Trong tiềm thức của anh, ký ức được khắc sâu nhất là cảnh tượng người đó sau khi chết, làm anh gặp ác mộng một thời gian dài Nhưng anh không ngờ, sau khi em đóng máy, hai cảnh tượng ấy lại trộn lẫn vào nhau.”
Anh nói trộn lẫn… Ý là, mơ thấy cô chết? Mơ thấy cô nhảy lầu? Hay là…
Lạc Đường chợt thấy mình không đành lòng hỏi tiếp.
Vừa rồi, nghe anh bình thản kể lại những điều mình đa trải qua, cô thấy trái tim mình khó chịu như bị ai đó nắm lấy, còn không ý thức được nước mắt chảy ra từ lúc nào. Bây giờ, cái cảm giác ấy lại vọt đến.
Tô Diên để ý thấy biểu cảm của cô, vuốt tóc an ủi: “Bây giờ không sao rồi, em ra gặp anh là anh đã không sao rồi.”
Thật ra trong những năm Tô Diên không có quyền chọn lựa kịch bản, không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng những nhân vật anh thủ vai đều có gia đình tan vỡ, không bị bạo lực thì là nợ nần chồng chất, chạy trốn bạt mạng.
Có đôi khi, gặp phải nhân vật quá giống mình, như lại phải trải qua chuyện cũ một lần, như làm mới ký ức. Ngày nghĩ nhiều, đêm nằm mơ, anh chỉ cần tưởng tượng một chút, Tô Minh Vĩ sẽ lại xuất hiện trong giấc mơ. Anh từng vì nhập vai mà có một giai đoạn mất ngủ nghiêm trọng.
Nhưng đó là lần đầu tiên.
Đến lần thứ hai, thứ ba rồi sẽ quen thôi.
Anh chưa bao giờ sợ phải đối mặt với người đó, dù sao người giúp anh sống sót, vượt qua tất cả cũng chẳng phải người đó.
Ngày Lạc Đường đóng máy, anh ngồi xem cạnh Văn Việt Sơn, sau đó quay cảnh đọc thư công chua rơi lệ, thật sự cảm nhận được cái gì gọi là đau lòng.
Bản thân Tô Diên không nghĩ gì nhiều, nhưng hình ảnh ấy cứ hằn sâu vào tiềm thức của anh.
Đêm đó, trong giấc mơ của anh, cảnh quay đóng máy của Lạc Đường và hình ảnh nhiều năm trước đan xen vào nhau.
Ban đầu, anh mơ thấy cô ngã xuống từ tường thành cao ngất, cả người toàn máu.
Anh không ngờ, cảnh trong mơ về sau lại thay đổi, bắt đầu hỗn loạn, cảnh diễn viên quần chúng phía sau Lạc Đường biến thành Tô Minh Vĩ, ông ta đẩy Lạc Đường xuống, còn cười với anh, nói, mày thích con bé này chứ gì? Vậy đi chết cùng nó đi.
Rất bất lực.
Cảm giác của người đứng nhìn đến cử động cũng không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của cô dần biến mất, thật sự rất bất lực, rất tuyệt vọng.
Xế chiều hôm nay Văn Việt Sơn chiếu cho anh xem cảnh đã cắt ấy, trong đầu anh lập tức hiện ra cảnh tượng trong mơ, rồi sau đó cơ thể bắt đầu phản ứng lại.
Đến tận khi cô đến tìm anh, nắm tay cô một lúc mới trở lại bình thường.
Tô Diên không nói rõ về quá trình trị liệu phía sau, chuyện chiều nay anh cũng chỉ kể lại qua loa.
Chỉ bằng vài câu ngắn ngủi như vậy đã khiến Lạc Đường không kìm nén được cảm xúc trong mình từ nãy đến giờ, hộp khăn giấy trong xe anh bị cô rút ra từng tờ từng tờ để lau nước mắt. Động tác của cô nhanh đến mức Tô Diên không ngăn lại nổi.
Anh chống tay lên khung cửa sổ phía cô, nhìn cô một lát rồi nói: “Còn khóc là tí nữa mắt đau lắm đấy.”
Giọng nói rầu rĩ của Lạc Đường truyền qua tờ giấy: “Đau rồi.”
“… Thế mà còn khóc?”
Tô Diên nói xong thì ngồi thẳng dậy, kéo tay cô xuống, Lạc Đường thuận theo ngước lên nhìn anh.
Tô Diên nâng cằm cô lên, cẩn thận nhìn cô: “Ừ, mắt sưng rồi đây này.”
“Lúc em ra ngoài người nhà có biết không?”
Lạc Đường gật đầu: “Có ạ, em bảo em đi ra ngoài hóng gió tí rồi về.” Cô còn chưa thay đồ ngủ ra, chỉ khoác vội cái áo. Tiên Bích rất an toàn nên không ai nghĩ cô thật ra là đi hẹn hò với người yêu.
“Đi hóng gió mà lúc về mắt sưng cả lên? Hửm?” Tô Diên nựng mặt cô: “Em giải thích thế nào đây?”
“Em sẽ bảo là —” Lạc Đường bị hỏi anh hỏi, chợt nghĩ đến mình không được đi chơi quá 9h, đến nhà anh ở còn phải lén lút, bỗng giận run cả người: “Em là người lớn hơn hai mươi tuổi đầu rồi đấy nhé, có phải trẻ con đâu mà đi gặp bạn trai còn phải giấu! Cùng lắm thì về nhà nói thật thôi! Em không đi hóng gió, em đi hẹn hò, được chưa!”
Tô Diên nhìn cô bĩu môi thì cười: “Ừ, nói thì nói.”
Lạc Đường nói mãi mới kịp phản ứng, cô đã vô thức trở lại giọng điệu lúc nói chuyện thường ngày, trừ cảm giác nghẹt mũi sau khi khóc thì dường như cảm xúc của cô đã tốt lên một chút.
Anh sợ cô buồn nên cố ý nói sang chuyện khác ư?
Anh đang an ủi cô ư?
Lạc Đường không ngờ mình nghe xong chuyện của anh, lại được anh an ủi.
Cô nhìn khóe miệng Tô Diên vẫn thấp thoáng ý cười, vừa ấm áp vừa đẹp trai, bỗng thấy mũi cay cay, không nhịn được.
“Anh ơi, anh không buồn ạ?”
“…”
Tô Diên bất ngờ, nhìn cô bạn gái anh khó khăn lắm mới dỗ cho vui hơn một chút, bây giờ mắt lại ngập nước, từng giọt nước mắt lăn xuống theo gò má.
Anh buông cằm cô ra: “Hửm?”
“Sao thế này, em buồn quá…” Môi cô run rẩy, giọng nói cũng run rẩy theo: “Năm ấy em tìm được nhà anh, nghe hàng xóm của anh nói, em đã đoán được nhà anh xảy ra chuyện, ba mẹ anh xảy ra chuyện, anh phải đi sống cùng họ hàng ở chỗ khác… Bác ấy nói anh đi vội lắm, nhưng em không ngờ…”
Cô không nói nổi nữa, sụt sịt: “Đáng ghét thật, ghét thật đấy, ba anh — không, cái đồ rác rưởi kia.” Lạc Đường vừa khóc vừa mắng: “Nếu ông ta còn sống em muốn chửi thẳng vào mặt ông ta những lời thô tục nhất mà em từng nghe, ông ta đánh anh thế nào em đánh trả gấp trăm lần… Loại như vậy mà còn xứng làm cha, đúng là…”
Cô chưa nói xong, đã bị anh kéo vào trong ngực, ấn đầu lên vai anh, nước mắt chảy xuống ướt đẫm một mảng áo anh.
Lạc Đường yên lặng ghé vào, hai người không nói gì.
Chờ hô hấp của cô dần bình thường lại, anh mới nói.
“… Những thứ ông ta làm cùng lắm là khiến anh hận ông ta, nhưng ông ta lại làm những thứ trái pháp luật, gây hại đến vô số người.” Tô Diên nói: “Anh không buồn, bây giờ nghĩ lại cũng không hối hận, có ghê gớm bao nhiêu thì anh vẫn sẽ tố giác ông ta.”
“Nếu ông ta ngồi tù, bị kết án, anh sẽ nghĩ đó là điều thường tình. Anh vẫn sẽ mắc căn bệnh như vậy, sẽ bị ảnh hưởng như vậy, có điều…”
Tô Diên dừng một chút, thấp giọng nói: “Đến tận bây giờ, anh vẫn không thể tin… Ông ta sẽ nhảy lầu trước mặt mình, lựa chọn tự sát.”
Nói là vậy, nhưng Tô Diên không phải hoàn toàn quên đi quãng thời gian tuổi thơ, thời gian một nhà ba người hạnh phúc, thời gian Tô Minh Vĩ yêu thương anh.
Có tự nói với bản thân bao nhiêu lần rằng mình làm như thế là đúng, ông ta đáng bị trừng phạt, nhưng sự thật là anh đã dồn ông ta vào chỗ chết.
Lúc bị ác mộng bủa vậy, cả ngày lẫn đêm Tô Minh Vĩ đều ở trong đầu anh nói, mày giết tao, mày phải đền mạng.
Tô Diên có khuynh hướng tự sát không phải vì anh cảm thấy mình phải đền mạng.
Anh không hối hận, nhưng anh cảm thấy quá mệt mỏi.
Anh quá mệt mỏi, chỉ cần nghĩ đến tương lai mình phải đeo trên lưng gánh nặng như vậy để sống, chẳng bằng chết đi cho xong.
Người trong ngực khẽ nhúc nhích, Tô Diên cụp mắt, thấy Lạc Đường đang nhìn mình.
Cô chui ra khỏi ngực anh, nhìn anh: “Vừa nãy anh cũng nói rồi đấy, chỉ có chỗ đồ anh tìm được trong phòng ông ta đã đủ để ông ấy mọt gông trong tù suốt nửa đời còn lại rồi, ai mà biết ông ta đã bán bao nhiêu chứ… Chỉ có bản thân ông ta biết được thôi.”
Giọng cô nghẹn ngào, nhưng không khóc nữa: “Ông ta biết mình sắp phải đối mặt với cái gì, sợ ngồi tù, sợ bị trừng phạt, sợ tội nên mới tự sát.”
Lạc Đường hơi ngừng lại, bắt chước anh vừa nãy, ôm mặt anh nói rõ ràng từng chữ: “Tô Diên, việc ông ta chết chẳng liên quan quái gì đến anh cả, ông ta phạm pháp, hại người, đáng chết, anh làm đúng.”
“…”
Anh cất giấu từng ấy năm, những chuyện này cũng chỉ có vài người năm đó biết.
Trừ bác sĩ tâm lý ban đầu, từ sau khi anh về nước, kể cả có gặp bác sĩ tâm lý, anh cũng chưa từng nói ra chuyện này.
Càng không có chuyện có người nói với anh, “Không liên quan gì đến anh, anh làm đúng”.
Yết hầu của Tô Diên khẽ động, cảm nhận được ngón tay mềm mại của cô, bỗng nhiên thấy nghẹn ngào.
Anh chớp mắt, nén lại chua xót, hôn nhẹ lên đôi mắt sưng đỏ của cô, giọng khàn khàn: “Ừ, anh biết rồi.”
Dừng một chút, anh lại hôn lên môi cô, cảm nhận được vị nước mắt.
Răng môi quấn quýt, anh nói như nỉ non: “Anh biết rồi, bé yêu.”
Như nói cho bản thân của hiện tại, cũng như nói cho bản thân của ngày ấy.
Những điều anh đã lựa chọn, anh lựa chọn sống, lựa chọn vì người con gái này mà kiên trì ngần ấy năm.