Idol Và Tui Nổi Nhất Trên Mạng

Chương 17



Tạ Chấp mỗi ngày thức đến ba giờ để cập nhật truyện ngược, hoàn toàn là ngược người khác, cũng ngược chính mình.

Sau khi viết xong chương mới, Tạ Chấp chỉ ngủ ba giờ, xong kiên cường bò dậy đi học.

Duy chỉ muốn cảm ơn chính là thầy giáo sắp xếp thời khoá biểu—— Thầy ơi!! Thầy chính là Quan Âm sống, Lạt Ma hiện đại! Nếu không thì làm sao lại có thể có năng lực xếp môn mỹ thuật vào tiết đầu tiên?!

Tạ Chấp đầu óc mơ màng sắp ngủ, chạy tới phòng mỹ thuật ở tầng trên của tòa tích hợp.

Năm nay toàn trường đều đang tiến hành cải cách, môn phụ dần dần trở nên quan trọng, toàn bộ trang trí trong phòng đã được tiến hành cải tạo vào mùa hè, nội thất phong cách Morandi (*), cùng các loại tài liệu được ngăn tủ che dấu khiến cho phòng mỹ thuật có bầu không khí thoải mái lại thanh tân.

(*) Tông màu Morandi sẽ thêm các tông màu xám và trắng vào các màu ban đầu, khiến chúng mất đi độ đậm và mạnh ban đầu, và trở thành các tông màu trung bình có độ bão hòa thấp. Chúng được gọi như vậy vì người tạo ra chúng là Giorgio Morandi – một họa sĩ và nhà in người Ý.

Nội thất phong cách Morandi:

Bản điêu khắc mô phỏng rất lớn của tượng thần Vệ Nữ đặt ở chính giữa phòng học, trên tường là các tác phẩm màu trắng vừa phải lại tinh tế, nơi nơi đều cho thấy khiếu thẩm mỹ tuyệt vời của cô giáo mỹ thuật.

Tạ Chấp buồn ngủ muốn chết, thật sự là không có tâm trí để chiêm ngưỡng phòng mỹ thuật, sau khi đi vào, chạy nhanh tìm một góc rồi ngồi xuống, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Tạ Chấp đang sắp đi vào giấc ngủ, cô giáo mỹ thuật tóc xoăn sóng to (*) mặc áo choàng thướt tha đi vào, tới bục giảng, giọng điệu tựa như ảo mộng: "Các em, chào buổi sáng."

(*)

Tạ Chấp khốn đốn: "Chào cô."

Ưu điểm của lớp mỹ thuật là không cần kêu cả lớp đứng dậy chào cô giáo.

Đối mặt với học sinh mơ màng sắp ngủ, cô mỹ thuật cười cười, kéo một cái bảng trắng lớn qua, bây giờ, trên đó có dán một bức tranh trắng xanh giao hòa.

Nhìn qua, hình như là nó được vẽ trên vải.

"Các em." Cô nói, "Tiết học ngày hôm nay chúng ta sẽ học một thứ mới lạ. Chính là cái cô đang cho các em xem đây, nó là —— Tie-dye (*)."

(*) Tie-dye theo định nghĩa là sự nhuộm màu vải bằng cách buộc từng phần của vải lại để chỗ đó không bị ăn màu. Nhuộm tie-dye sẽ mang đến hiệu ứng ngẫu hứng cho màu sắc hiển thị trên mặt vải.

Tie-dye? Tie-dye gì cơ?

Tạ Chấp nghe thấy danh từ lạ lẫm này, đè nén cơn buồn ngủ xuống, chậm rãi ngồi thẳng lưng.

Cô giáo mỹ thuật giới thiệu, trên thực tế, tie-dye chính là là buộc vải bằng dây chun, sau đó cho vào nồi thuốc nhuộm xanh, đun nhỏ lửa và tạo màu.

Các cách buộc chun khác nhau sẽ dẫn tới các hoa văn khác nhau, cách buộc có quy luật có thể tạo ra hoa văn cụ thể, nhưng tốt hơn là thích thế nào thì buộc thế ấy.

Như vậy, mảnh vải được tie-dye sẽ là độc nhất vô nhị trên thế giới.

"Độc nhất vô nhị trên thế giới", những lời này của cô mỹ thuật làm mọi người động tâm.

Phòng mỹ thuật cung cấp vải dệt, dây chun, nồi chứa đầy thuốc nhuộm màu xanh, cũng như các mẫu có thể được tạo ra bằng các cách buộc vải khác nhau.

Sau đó, mọi người tự do hoạt động.

Các nữ sinh hào hứng đầu tiên, Lý Y Y và bạn thân túm tụm lại với nhau: "Wow, cái này thú vị ghê."

Trần Nhưng Hinh trêu chọc: "Sao nào, định làm xong đưa cho đại minh tinh gì đấy à?"

"Không." Lý Y Y lắc đầu, "Cậu mơ à, sao mà đưa Nghiêm Tứ cái này được?"

Trần Nhưng Hinh: "Sao không được?"

Lý Y Y đỡ trán: "Cậu định diễn phim ngôn tình hai mươi năm trước? Lại còn đưa đồ handmade??"

Trần Nhưng Hinh: "Thật ra tôi thấy đồ handmade khá tốt mà."

Lý Y Y: "Tốt thì tốt, nhưng là đó là Nghiêm Tứ nha —— anh ý mặc nào là LV, Gucci, hàng cao cấp may riêng đó! Không nói lúc đã debut, trước khi debut thì cũng tuyệt đối là phú nhị đại đó? Cậu đưa ảnh cái này...... Anh ý dùng trong trường hợp nào đây?"

Lý Y Y thở dài, nói với chính mình: "Tôi làm cho chính mình chơi."

Nữ sinh ở đầu kia phòng học lẩm nhẩm lầm nhầm, nhưng thật ra Tạ Chấp không nghe được.

Tạ Chấp vừa rồi còn sắp ngã đầu liền ngủ giờ đây ngoan ngoãn đi qua nhận vải, khi phát đến cậu, cô giáo mỹ thuật ôn hòa hỏi: "Em định lấy miếng vải này làm gì nào?"

Tạ Chấp suy nghĩ: "Làm túi được không ạ?"

Cô mỹ thuật: "Túi vải đơn giản, không khó —— đây, cho em một mảnh vải to."

Tạ Chấp muốn làm xong đưa cho Nghiêm Tứ, hấp dẫn cậu đúng là câu "Độc nhất vô nhị" kia, món quà độc nhất vô nhị trên thế giới của Nghiêm Tứ, vốn dĩ nên độc đáo như thế này.

Tuy rằng, cho dù...... Nghiêm Tứ đại khái là khả năng cao sẽ không dùng được nó.

Nhưng ngay cả khi nó được treo trong phòng chứa đồ nhà hắn, Tạ Chấp cũng cảm thấy mỹ mãn.

Tạ Chấp xem qua các mẫu tie-dye, cuối cùng chọn hai mẫu trong đó và bắt đầu dùng dây chun buộc vải.

Trong phòng mỹ thuật có chút nóng, Tạ Chấp cởi áo khoác đồng phục ra, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, xắn cổ tay lên.

Tạ Chấp buộc vải xong, ném nó vào trong nồi để đun, sau khi đun xong còn có một công đoạn tiếp theo, đó là để vải dưới vòi nước để rửa sạch.

Tạ Chấp vừa mới đặt mảnh vải đã nhuộm xong xuống dưới vòi nước, nước màu xanh lam bắn tung tóe lên cả góc áo cậu, vạt áo sơmi trắng như tuyết cũng bị nhiễm màu xanh.

Nhưng Tạ Chấp lại không để ý.

Tất cả sự chú ý của Tạ Chấp đều đổ dồn vào mảnh vải của cậu.

Sau khi tỉ mỉ rửa miếng vải nhuộm, vắt cho khô nước, Tạ Chấp mang miếng vải lên sân phơi bên cạnh phòng mỹ thuật, dán nhãn tên của mình lên, phơi lên, để nó trong không khí.

Tạ Chấp nghiêm túc nhìn mảnh vải được nhuộm màu đúng cách kia, không biết vì sao bỗng nhiên nhớ lại khi Nghiêm Tứ cõng cậu xuống sườn núi nọ.

Tạ Chấp duỗi tay nhẹ nhàng sờ vạt áo, nhịn không được mỉm cười một cái.

***

Một tuần đầu ở lớp mỹ thuật là dùng để nhuộm vải, tuần thứ hai để làm ra đồ mình muốn từ mảnh vải đã nhuộm kia.

Một tuần là không đủ, vì thế sau này hoãn lại, tổng cộng hết hai tiết, kéo dài nửa tháng, Tạ Chấp cuối cùng cũng làm xong túi vải của cậu.

Tháng 10 vốn cũng chỉ có ba tuần.

Vào tối thứ sáu của tuần thứ ba, sau tiết tự học buổi tối, Tạ Chấp trở lại ký túc xá, ngồi vào bàn học như thường lệ, mở quyển sách câu hỏi sai ra — viết dàn ý truyện.

Cậu viết một lúc, lại lấy túi vải bên trong bàn ra xem, nhẹ nhàng vuốt v3 hoa văn màu lam trên đó.

"Khi nào mới tặng mày đi được đây......"

Tạ Chấp bỗng nhiên nhớ Nghiêm Tứ.

Đêm nay, độ nhớ là 100%.

Nhưng...... Cậu thậm chí không thể nhắn tin cho Nghiêm Tứ được.

Tạ Chấp cũng không có add WeChat của Nghiêm Tứ.

Lúc đầu là quá kích động nên không đề nghị việc này, lúc sau......

Là cảm thấy mình không nên add.

Tạ Chấp nghĩ, nếu thân phận mình là fan, lúc on-cam tương tác thì còn có thể nói là vì chương trình, nhưng nếu lén add...... Thì tất cả đều là tư tâm.

Cho dù người khác không biết.

Nhưng Tạ Chấp vẫn tuân quy thủ kỷ (*).

(*) Đã chú thích ở chương 13

Đúng lúc này, điện thoại Tạ Chấp đặt ở trên bàn vang nhỏ, màn hình có thông báo: Bạn có bạn tốt mới. (*)

(*) WeChat cũng như kiểu facebook á, có thể add bạn (tốt) với nhau bằng cách tìm ID

Tạ Chấp đặt túi vải xuống, lấy điện thoại qua, nhìn thoáng qua tin nhắn, hai mắt chợt mở to.

Bạn tốt mới ghi chú: 【 Tôi là Nghiêm Tứ. 】

Tạ Chấp cuống quít tắt điện thoại, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn quanh ký túc xá của mình —— mọi người trong ký túc xá đều đang làm việc của mình, không có ai nhìn Tạ Chấp.

Tạ Chấp lúc này mới che lại màn hình điện thoại, một lần nữa mở khóa màn hình, mở WeChat.

Cậu lướt nhanh qua mấy tin nhắn.

Tin nhắn của Nghiêm Tứ gần như là hiện ra ngay lập tức.

four: 【 Cuối cùng tôi cũng add được cậu rồi. 】

four: 【 Tại sao cậu ngay cả add WeChat với tôi cũng không nhớ? 】

four: 【 Làm hại tôi phải đi liên hệ thầy chủ nhiệm lớp. 】

four: 【 Nhiều lần thề thốt là sẽ không dạy hư học sinh cưng của thầy, xong lại còn phải nhờ đạo diễn nói hộ, tôi mới biết được ID WeChat của cậu!!! 】

Tạ Chấp sững sờ nhìn chằm chằm dấu chấm than cuối cùng.

Vài phút sau, tin nhắn của Nghiêm Tứ lại đuổi tới: 【 Lớp trưởng, đừng nói tôi là cậu add tôi rồi không xem tin nhắn của tôi đấy nhé. 】

Tạ Chấp cầm điện thoại, gõ một dòng chữ rồi lại xóa, sau đó lại gõ, rồi lại xóa.

Nghiêm Tứ có thể thấy trạng thái "Tin nhắn đang được nhập" bên phía cậu, trạng thái này kéo dài những mười phút, cũng không thấy chữ nào được gửi sang.

Nghiêm Tứ đang định đóng lại giao diện WeChat, liền thấy một tin nhắn mới hiện lên.

Nghiêm Tứ lại nhanh chóng cầm lấy điện thoại.

Tạ Chấp chỉ nhắn sang ba chữ: 【 Rất xin lỗi. 】

Sau đó là bốn chữ: 【 Tôi không quen lắm.】

Không quen dùng WeChat? Hay là không quen add WeChat?

Nghiêm Tứ thật sự là không giận nổi.

four: 【 Quên đi quên đi.】

Tạ Chấp cầm điện thoại, có tin nhắn thì lập tức xem, nhìn thấy bốn chữ Nghiêm Tứ nhắn, bất giác cắn m0i dưới.

Tạ Chấp rất muốn nói một ít chuyện kinh thế hãi tục có thể hấp dẫn ánh mắt Nghiêm Tứ, nhưng cuối cùng, lại chỉ có thể trả lời kiểu "kết thúc" chủ đề này.

Vậy...... Đêm nay Nghiêm Tứ chắc sẽ không quan tâm mình nữa nhỉ.

Thế...... Đến đây là kết thúc sao?

Đúng lúc này, giao diện WeChat của Tạ Chấp chợt lóe, hình đại diện của Nghiêm Tứ to ra ở chính giữa màn hình, phía dưới là một hàng chữ to 【four】, dưới hàng này là một hàng chữ nhỏ: 【 Mời bạn thực hiện cuộc gọi thoại. 】

Tạ Chấp luống cuống tay chân gạt cái nút màu xanh biểu thị "có thể kết nối" sang, ngón tay quá nhanh, ấn phải nút mở loa ngoài.

Tạ Chấp nhanh tay tắt loa ngoài, dí tai vào cạnh điện thoại.

Tạ Chấp có tật giật mình, nhỏ tiếng: "Alo......"

Nghiêm Tứ: "Alo, lớp trưởng, còn nhớ rõ tôi không?"

Tạ Chấp gật gật đầu: "Đương nhiên nhớ rõ......"

"Thật hay giả đấy." Nghiêm Tứ nói, "Tôi cứ tưởng rằng lớp trưởng sớm đã quên mất tôi rồi."

Tạ Chấp: "Sao có thể!"

Nghiêm Tứ: "Sao lại không? Mấy tuần liên tiếp không liên hệ, chính cậu cũng không cảm thấy có gì không đúng sao?"

Tạ Chấp: "......"

Nghiêm Tứ: "Không vui?"

Tạ Chấp: "Không có......"

"Nói giỡn với cậu ấy mà." Nghiêm Tứ cảm nhận được sự trầm mặc của Tạ Chấp, "Không nói cái này nữa. Cậu —— thật sự không quên tôi sao?"

Tạ Chấp: "Tuyệt đối không!"

Nghiêm Tứ: "Nếu không quên tôi, vậy có nhớ tôi không?"

Tạ Chấp: "Tôi......"

Nghiêm Tứ ngắt lởi Tạ Chấp: "Cậu mà nói không nhớ tôi, tôi liền không quay lại."

"Nhưng mà!" Tạ Chấp có chút sốt ruột, "Nhưng mà vốn dĩ cậu phải quay lại để ghi hình cho chương trình."

Nghiêm Tứ à một tiếng: "Đúng vậy, vốn dĩ tôi phải quay lại để ghi hình cho chương trình."

Tạ Chấp: "Đúng."

Nghiêm Tứ: "Nhưng lịch trình của tôi gần đây có vẻ hơi kín, ừm... Quản lý yêu cầu tôi đẩy đi một show tạp kĩ nào đó..."

Môi Tạ Chấp nhẹ nhàng mở ra.

Nghiêm Tứ: "Nếu lịch trình của tôi không đủ trống, phải vắng mặt không quay một kỳ......"

Tạ Chấp: "Không thể được!"

Nghiêm Tứ: "Cậu nói gì đó, tôi không nghe thấy."

Tạ Chấp: "Tôi...... Nhớ cậu."

Là cái kiểu cực kì cực kì nhớ, mỗi ngày đều nghĩ về anh, nghĩ từ lúc sáng sớm rời giường cho tới ban đêm đi ngủ, nhớ đến khắc cốt ghi tâm.

Nhưng mà, làm thế nào em nói cho anh được đây? Với cả, có thể nói cho anh được thật sao?

Vành mắt Tạ Chấp có chút hồng.

Em cực muốn, cực mong là hiện tại em có thể nhìn thấy anh, không phải qua điện thoại, mà là nói chuyện cùng một anh chân thật nhất......

Nghiêm Tứ không nghe được tiếng lòng của Tạ Chấp, nhưng những lời này cũng đủ làm hắn thoả mãn: "Giờ mới ok."

Tạ Chấp: "Ừm......"

"Được rồi." Nghiêm Tứ nói, "Dưới ký túc xá, chạy nhanh xuống đi."