Thoạt nhìn, Nghiêm Tứ thấy hạng mục hai người ba chân trên tờ giấy kia trống không, nhưng hắn lại nhìn thêm lần nữa thì như thấy được một dòng chữ mờ ghi bằng bút chì.
Chữ viết bằng bút chì thẳng đứng, nhìn hơi giống tên hắn.
Tạ Chấp cũng cấp tốc gấp lại đơn đăng kí rồi cho lại vào folder của mình.
Thiếu chút nữa đã bị Nghiêm Tứ nhìn thấy!
Trên thực tế...... Hạng mục hai người ba chân không phải là còn để trống, mà là tên người đăng kí được viết bằng bút chì, một cái là Nghiêm Tứ, một cái là Tạ Chấp.
Tạ Chấp lớp trưởng lợi dụng chức vụ của mình, áp việc tư vào việc công, ngay lúc được phát đơn đăng kí thì đã điền tên của bọn họ rồi.
Nếu không thì tại sao hạng mục hai người ba chân đứng ngay đầu này sao có thể vẫn dư lại sau hai đợt đăng kí được?!
Nhưng vấn đề là......
Tạ Chấp hận không thể vùi đầu mình vào quyển sách năm ba. (*)
(*) 五三: sách mô phỏng 5 năm cho kỳ thi tuyển sinh đại học 3 năm. Mình cũng không hiểu lắm, ai biết thì giúp nhaa
Cái câu "Cơ quan tính tẫn quá thông minh"! Xong rồi "Phản lầm Khanh Khanh tánh mạng"!? (*)
Chính là để nói về Tạ Chấp!
(*) Câu gốc 机关算尽太聪明,反误了卿卿性命. Không tìm thấy bản dịch chính thức nên mình lấy theo QT "Cơ quan toán tẫn quá thông minh, phản lầm Khanh Khanh tánh mạng", ai bổ sung chỉnh sửa hay góp ý gì thì hãy nói cho mình biết nhé. Câu này xuất phát từ tiểu thuyết "Hồng lâu mộng" - Tào Tuyết Cần, chỉ một người quá khôn khéo, âm mưu và thủ đoạn, cuối cùng lại tự kết liễu đời mình.
Cậu cơ quan tính tẫn mà cướp được một cái hạng mục lợi hại như vậy, điều duy nhất không nghĩ tới chính là —— loại hành vi này hoàn toàn là một kiểu tiền trảm hậu tấu tiêu chuẩn!
Nếu Nghiêm Tứ không đồng ý......
Vậy sao mà cậu giải thích với cả lớp tại sao đột nhiên lại có thêm một hạng mục đây.
"Lớp đăng kí xong rồi?" Tạ Chấp đang lo đến mức cầm chặt USB, Trương Đạt Khai bước vào lớp.
Lớp học vừa rồi còn ồn ào như cái chợ vỡ ngay lập tức lặng ngắt như tờ, mọi người dùng đỉnh đầu đối mặt với Trương Đạt Khai.
Trương Đạt Khai hừ một tiếng, cũng không nói ra, chỉ chỉ Tạ Chấp: "Lớp trưởng, lại đây giao cho em nhiệm vụ này."
Nghiêm Tứ ngồi bên ngoài xoay người, không đứng lên, trực tiếp để Tạ Chấp đi qua.
Tạ Chấp tuy rằng rất gầy, nhưng chỗ ngồi lại cũng khá hẹp hòi, cậu chen ra ngoài không tránh khỏi phải tiếp xúc thân thể với Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ nhìn theo Tạ Chấp ra khỏi phòng học, nghiêng ghế, đập nhẹ vào lưng ghế của chính mình.
Nghiêm Tứ: "Hì, lão Vương, hỏi cậu tí chuyện."
Vương Quý Tuyền đang xem truyện tranh kẹp bên ngoài là quyển sách năm ba, bị Nghiêm Tứ va chạm, sợ tới mức bệnh tim đột phát, luống cuống tay chân thu lại truyện.
Vương Quý Tuyền: "Anh zai, cậu có việc gì thì nói luôn, không cần làm tôi sợ, tôi cứ tưởng là Trương ma quỷ tới thu truyện đấy."
Nghiêm Tứ: "Sao thế được?"
Vương Quý Tuyền: "Sao lại không thế được! Tôi tháng trước bị thu tám quyển!"
Nghiêm Tứ: "......"
Tháng trước không tính huấn luyện bên ngoài, tổng cộng cũng mới có hai mươi mấy ngày, có thể bị thu tám quyển truyện, Vương Quý Tuyền cũng là một nhân tài.
Nghiêm Tứ: "Lần sau tôi mua cho cậu mười quyển, hỏi cậu chuyện này."
Nghiêm Tứ: "Hạng mục hai người ba chân đăng kí đủ rồi sao?"
Vương Quý Tuyền: "Cái này thì sao tôi......"
Vương Quý Tuyền người này hai lỗ tai không nghe thấy việc ngoài cửa sổ, một lòng chỉ đọc truyện tranh, đối với sự vụ của lớp, muốn quan tâm thì cũng năng lực hữu hạn.
Tuy nhiên, Vương Quý Tuyền mới nói được một nửa, bỗng nhiên nghĩ ra, việc này đúng thật là cậu biết.
Vương Quý Tuyền: "Đăng kí đủ rồi, không còn chỗ nào luôn."
Nghiêm Tứ: "Ai đăng kí vậy?"
"Cái này thì thật sự không nhớ." Vương Quý Tuyền, "Chỉ nhớ là có cậu cùng lớp trưởng, những người khác tôi cũng không biết."
Quả nhiên không nhìn lầm, vừa rồi cái tên chợt lóe đúng là mình.
Nghiêm Tứ nghiêng lại ghế, rồi hắn nhìn chằm chằm Tạ Chấp nhỏ giọng tiến vào lớp, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
***
Tạ Chấp buồn á.
Tóc tiểu Tạ Chấp trong lòng cậu giống như lá cây rụng lá vào mùa thu, từng cọng từng cọng rơi xuống, sầu thành một cái đỉnh đầu trọc sáng bóng.
Vừa rồi Trương Đạt Khai kêu cậu ra ngoài chính là để nói chuyện đơn đăng kí.
Trương Đạt Khai nói, muộn nhất là khi tiết một buổi sáng ngày mai kết thúc thì phải nộp lại đơn đăng kí cho ông để ông đưa lại cho chủ nhiệm khoá.
Nói cách khác, cậu vẫn còn thừa không đến mười bốn tiếng để giải quyết vấn đề hai người ba chân của mình và Nghiêm Tứ vấn đề.
Tạ Chấp nhìn thoáng qua Nghiêm Tứ lại bắt đầu chuyên chú đọc sách Ngữ Văn chọn lọc, thở dài.
Tạ Chấp nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn căng da đầu nói với Nghiêm Tứ: "Đúng rồi, cậu biết chưa?"
Nghiêm Tứ gãi đúng chỗ ngứa mà ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Sáng nay...... Lúc tôi đi mua bữa sáng cho cậu, chỗ bán bánh kếp có hai người, chỗ bán sữa đậu nành có ba người."
Đối với những lời này, Tạ Chấp rất có tin tưởng, cậu để rất nhiều hint trong này, chủ yếu là ám chỉ bằng con số, định tự nhiên như vậy mà khiến cho Nghiêm Tứ tự động nhắc tới vụ hai người ba chân.
Nghiêm Tứ quả nhiên cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Tạ Chấp chờ mong nhìn Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ gật gật đầu, cảm khái nói: "Cảm ơn lớp trưởng, lớp trưởng đối xử với tôi thật tốt, có nhiều người cũng mua bữa sáng cho tôi."
Nghiêm Tứ nói xong câu đó, liền cúi đầu tiếp, lại lần nữa đắm chìm vào trong thế giới tiểu thuyết của hắn, tựa như trên đời này không có gì hấp dẫn bằng sách Ngữ Văn chọn lọc 2.
Tạ Chấp sửng sốt tại chỗ trong chốc lát, lẩm bẩm: "...... Không có gì."
Tạ Chấp thất bại cúi đầu, lật xem tuần báo tiếng Anh, lựa chọn một lúc, bỗng nhiên lại có linh cảm nữa.
Tạ Chấp để tuần báo tiếng Anh ở giữa hai người, chỉ vào một câu nhìn hình điền từ tiếng Anh: "Cậu xem cái này đi, câu này rất thú vị."
Tạ Chấp: "Có khoảng 23 người bị mắc kẹt trên thang cuốn."
Bổ não từ 23 người đến được hai người ba chân thì cũng hơi khó! Nhưng nếu dùng số La Mã mà viết ra thì cũng giống nhau cả thôi!
Tạ Chấp tin tưởng Nghiêm Tứ nhất định có thể vượt qua cuộc não động gian nan này, nghĩ đến hạng mục "Hai người ba chân".
Nghiêm Tứ quả nhiên trầm ổn gật gật đầu.
Tạ Chấp chờ mong nhìn Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ: "Từ tiếng Anh hả, cái này tôi chỉ biết những từ bắt đầu bằng chữ A và kết thúc Apple thôi."
Tạ Chấp: "......"
Nghiêm Tứ nói nghiêm túc lại chân thành như thế, Tạ Chấp nhất thời cũng quên mất là thời thơ ấu của vị idol này của cậu gần như là trải qua ở nước A.
Ngay lúc Tạ Chấp ngây người, chuông tan học tiết cuối cuối cùng cũng vắng lên.
Nghiêm Tứ cùng Tạ Chấp đi ra ngoài ăn cơm, lúc đi ngang qua sân thể dục gặp phải mấy nhóm học sinh đang chân cột lấy chân ở luyện tập hai người ba chân.
Tạ Chấp cẩn thận quan sát Nghiêm Tứ, phát hiện hắn hình như có vẻ thích thú.
Tạ Chấp: "Bọn họ đang luyện tập hai người ba chân."
Nghiêm Tứ: "Đúng vậy."
Tạ Chấp: "Thế...... Cậu cảm thấy cái hạng mục này thế nào?"
Cách nói này đã rõ lắm rồi ấy!
Tạ Chấp chờ đợi nhìn Nghiêm Tứ.
Mà Nghiêm Tứ lại chỉ nhún vai, dời mắt không nhìn nữa, bình đạm như thể hắn thật sự chưa từng nhìn thấy cái hạng mục này.
Nghiêm Tứ: "Cũng ổn, không có gì để nhìn —— đúng rồi lớp trưởng, buổi tối ăn xiên nướng không
Anh nhìn em có thấy giống cái xiên nướng hay không, anh dứt khoát ăn em luôn đi......
Tạ Chấp ủ rũ cụp đuôi đi theo Nghiêm Tứ đi ăn xiên nướng, lúc ăn vẫn luôn không tập trung.
Hai người ăn xong xiên nướng, trở lại phòng học, Tạ Chấp ngồi vào trên chỗ, thừa dịp tiết tự học buổi tối vẫn chưa bắt đầu, lấy điện thoại ra.
Tạ Chấp mở Baidu, gõ: "Làm thế nào để ám chỉ với bạn cùng bàn là tôi muốn cùng cậu ấy thi hai người ba chân trong đại hội thể thao của trường?"
Tìm kiếm kết quả tương tự ra 6 cái, cái thứ nhất là【 Mẹ dạy con trai động phòng ngay trước mặt mọi người 】
Tạ Chấp: "......"
Cũng đúng, Baidu sao có thể có loại đáp án này.
Tạ Chấp đặt điện thoại di động xuống, lướt nhẹ vài nét vào bài tập lịch sử, lại mở ra một cái app màu xanh lam —— Zhihu.
Đặt câu hỏi tương tự trên Zhihu.
Kết quả tìm được thứ nhất【 Yêu thầm bạn cùng bàn nhưng lại không muốn ảnh hưởng cậu ấy học tập thì phải làm sao bây giờ? 】
Nhưng mà mình và bạn cùng bàn mình có cái gì học chung để mà bị ảnh hưởng đâuuu!!!
Tạ Chấp không cảm thấy mình đã bỏ qua bất kỳ từ khóa quan trọng nào, chỉ có thể uể oải thoát Zhihu.
Hai công cụ tìm kiếm lớn Tạ Chấp dùng thường ngày đều không có đáp án, vùi đầu làm một tổng hợp bài tập lịch sử, Tạ Chấp lật đến trang cuối cùng đối chiếu đáp án, nhận ra là đúng hết, ghi đè lên phần bài tập về nhà lịch sử.
Lúc hoàng hôn ở phía tây, đàn chim trở về bay về cùng một hướng, Tạ Chấp chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ trong chốc lát, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, lại mở điện thoại.
Mở Weibo, Tạ Chấp xóa xóa sửa sửa, đăng một post.
@Chấp Chấp nhất Tứ: 【 Muốn ám chỉ một người cùng nhau làm một việc, làm sao mới có thể không lộ dấu vết mà vẫn có tác dụng đây? 】
Lập tức có bình luận.
【 Bắt đại đại lại!!! Đăng chương mới hoặc nhận dao aaa!!!!! 】
Trong năm phút đều là những fans hâm mộ nhí, năm phút sau mới xuất hiện vài bình luận có tâm.
【 Đại đại, trước hết cậu nói muốn ám chỉ ai đã. 】
【 Cái này phải xem thím muốn ám chỉ ai á, nếu là người bình thường, tui khuyên thím uyển chuyển một chút mà nói cho họ, nhưng nếu là Nghiêm Tứ ca ca, tui kiến nghị, không cần ám chỉ! Trực tiếp nói! Bị từ chối cũng là thím lời a a a a a a! 】
Có người trả lời bình luận này: 【 Weibo thật tốt, có thể nằm mơ. 】
Tạ Chấp quét mắt nhìn Nghiêm Tứ lại đang bắt đầu đọc sách, có tật giật mình mà điều chỉnh độ sáng màn hình tối hơn —— Weibo tuy rằng tốt, nhưng...... Đây đúng không phải là nằm mơ.
【 Ám chỉ ái muội như vậy sao 2333 (hahahaha), đại đại, hãy nói kỹ hơn đi, cậu đang yêu đương à? 】
【 Yêu đương cũng vẫn phải viết truyện!!! Hong cho drop!!! 】
Tạ Chấp lại giảm độ sáng điều xuống một chút.
Cậu khẽ lắc đầu.
Không có yêu đương, chỉ là trở thành bạn cùng bàn của idol mà thôi.
【 Giờ mọi người đều rất bận, ám chỉ gì mà ám chỉ, nói thẳng luôn đi! Tin tưởng đại đại! 】
Sau khi bình luận này ra, phía dưới lập tức có rất nhiều lượt trả lời, mọi người đều vô cùng đồng ý với quan điểm trên.
Hai người ba chân chính là...... Tôi ôm cậu, cậu ôm tôi...... A a a a a a a a a a a!!!
Nhưng mà......
Nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, trong lúc Tạ Chấp rối rắm thì tiết tự học thứ nhất của buổi tối đã trôi qua quá nửa.
Cậu chỉ còn lại có ba phần tư thời gian để giải quyết vấn đề này.
Tạ Chấp: "Nghiêm......"
Nghiêm Tứ từ đầu buổi chiều liền vẫn luôn đọc một trang sách ngẩng đầu, hỏi: "Cái gì?"
Tạ Chấp: "Tôi...... Có một quyển những bài luận văn mẫu! Cậu có muốn đọc không?"
Nghiêm Tứ lắc đầu: "Cảm ơn, không cần đâu."
Nói xong, hắn lại tiếp tục quay trở về với trang sách mãi không lật kia, như thể nó có lực hấp dẫn lớn lao lắm.
Tạ Chấp ủ rũ cụp đuôi trở lại chỗ mình, gạch một dấu X to đùng lên hai chữ "Nói thẳng".
Tạ Chấp nghĩ nghĩ, lại lấy điện thoại ra, mở ra WeChat.
Dừng mắt ở tin nhắn cũ mình nói chuyện phiếm với Nghiêm Tứ một hồi lâu, Tạ Chấp lại rời mắt, để lại điện thoại trên bàn học.
Mở sách giáo khoa lịch sử ra, Tạ Chấp phác thảo những câu hỏi lớn tiếp theo và trả lời tất cả.
Thời gian một phút một giây lại trôi đi, Tạ Chấp đã hoàn thành ba chủ đề chính về nghệ thuật tự do, kiểm tra lại bài toán mà mình đã làm vào buổi sáng, cuối cùng cũng lấy ra sách Ngữ Văn bắt buộc 2, bắt đầu đọc.
Đi học lại tan học, thời gian đã tới tiết cuối cùng.
Tạ Chấp lại lấy điện thoại, cuối cùng, cẩn thận xé xuống một mảnh giấy.
Cắt bỏ các phần răng cưa của các cạnh bằng thước, Tạ Chấp lấy chiếc bút máy quý nhất, viết chữ ngay chính giữa mảnh giấy.
Tạ Chấp viết: 【 Nghiêm Tứ, cậu có đồng ý tham gia thi hai người ba chân cùng tôi hay không? 】
Bỏ lại bút máy vào hộp bút, Tạ Chấp cẩn thận gấp giấy, miết hết bên này đến bên kia, rồi gấp ba lần, chỉ sau đó, tờ giấy nhỏ gọn gàng mới được đặt giữa bàn của hai người.
Tạ Chấp đặt khuỷu tay lên bàn, nhẹ nhàng đẩy tờ giấy qua đường phân chia hai bàn.
Tay đẩy tờ giấy của Tạ Chấp chạm vào tay Nghiêm Tứ, thứ có góc cạnh nhắc nhở Nghiêm Tứ có gì đó đang đến đây.
Tạ Chấp có thể nghe thấy tiếng Nghiêm Tứ mở tờ giấy ra.
Ngay sau đó, là tiếng đặt tờ giấy ở trên bàn.
Nhưng không có thêm tiếng nào nữa
Nghiêm Tứ không có lấy bút, đương nhiên cũng không có trả lời.
Tâm tình chờ mong của Tạ Chấp từng chút một phai nhạt đi, cuối cùng, lông mi cậu rũ xuống khó chịu.
Đương nhiên anh ấy sẽ không muốn thi hai người ba chân cùng mày...... Tạ Chấp thầm phân tích, hai nam sinh ôm ôm ấp ấp, cái này không ổn lắm.
Mà cho dù không phải là vấn đề này...... Nghiêm Tứ quay một chương trình, vốn dĩ cũng không có khả năng luôn dính lấy mình, anh ấy hẳn là phải tiếp xúc với rất nhiều bạn học thì mới có thể có càng nhiều tư liệu sống.
...... Chẳng lẽ, Nghiêm Tứ biết là mình tiền trảm hậu tấu nên không vui?
Tạ Chấp càng nghĩ càng kinh hãi, tâm hoàn toàn lạnh.
Tạ Chấp nhẹ nhàng lấy ra đơn đăng kí trong folder từ ngăn bàn, chuẩn bị xoá dòng chữ bằng chì ghi tên hai người.
Mở đơn đăng kí ra, để ra giữa bàn học, Tạ Chấp vừa mới chuẩn bị lấy cục tẩy, tay lại kinh ngạc mà ngừng ở giữa không trung.
Cậu phát hiện một điều bất thường.
Cậu rõ ràng là dùng bút chì viết tên mình cùng Nghiêm Tứ, nhưng hiện tại, trên tờ đơn lại là tên của bọn họ viết bằng bút nước rất đen.
Mà hàng chữ Khải xinh đẹp kia, rõ ràng chính là ——
Tạ Chấp cầm đơn đăng kí, đột nhiên chuyển hướng nhìn Nghiêm Tứ.
Ngay vào giờ phút này, chuông tan học đúng hạn vang lên.
Nghiêm Tứ duỗi người, lấy ra một đoạn dây thừng màu đỏ từ trong ngăn bàn.
Nghiêm Tứ cầm dây thừng đỏ, nhìn Tạ Chấp: "Tôi còn đang nghĩ là cậu định vòng vo tới khi nào mới nói đây."
Một bàn tay khác thò qua lấy tờ giấy trên bàn, Nghiêm Tứ kẹp bằng hai ngón tay, quơ quơ không trung: "Cái này tôi chấp nhận."
"Vậy nên ——" Nghiêm Tứ kéo Tạ Chấp vào trong trong lồng ng.ực mình, "Người này, tôi cũng chấp nhận."