Isekai.......... Really I Have No Idea!!!

Chương 38: Rắc rối đêm trăng tròn.



Chương 38: Rắc rối đêm trăng tròn.

-"Vẫn đông như mọi khi..."

Vẫn là một cánh đồng rộng rãi với hàng ta dòng người đang vội vãi tập trung về. Tôi đang ở cạnh Gil và người của em ấy để bàn bạc chiến thuật.

-"Xanxus! Cậu cũng đến nữa à."

Là cậu thanh niên tóc trắng cùng với đôi găng tay chiến nổi bật. Khi vừa nghe được Gil gọi tên mình thì mặt cậu ta bỗng trở nên ửng đỏ.

-"Vô tình... Đi ngang qua đây thôi..."

-"Thế cậu tham gia chứ?"

-"Chắc chắn rồi!"

-"Yo, hai người. Biết thế nào có đợt càn quét là sẽ được gặp mấy người mà."

Một vài nhà mạo hiểm gia nổi tiếng xuất hiện, vẫn là ba người họ, Jel, Clause và Hotto.

-"Đã chuẩn bị hết rồi chứ?"

-"Luôn luôn sẵn sàng mới chính là một hiệp sĩ!"

-"À này... Gilliash... Cậu vẫn còn đang tìm kiếm-"

-"NÓ BẮT ĐẦU RỒI KÌA!"

Một người hô lớn lên báo hiệu cho trận chiến bắt đầu.

-"Tch, sao lại vào lúc này chứ..."

-"Cậu định nói gì à Xanxus?"

-"À... Không có gì..."

-"LÊN TRẬN THÔI NÀO CÁC BẠN TRẺ!"

Và thế là cuộc chiến bắt đầu. Mọi người đều tập trung lao thẳng vào phía đàn quái vật đối diện. Đoàn dẫn trước thì vẫn hội tụ những khuôn mặt quen thuộc, bọn họ dẫn đầu với vận tốc kinh ngạc.

-"Hm, Shiro Hime, sao hôm nay cô chạy chậm thế?"

-"Thường thì cô vẫn xung phong quyết liệt lắm mà."

-"Hôm nay tôi sẽ để anh ấy làm nhiệm vụ đó!"

-"Ai cơ?"

-"Trước mặt mọi người đấy!"

Cả năm người đều nhìn về phía trước.

-"Cậu ta..."

-"Không thể nào... lần trước ta gặp thì cậu nhóc ấy còn bị bỏ lại đằng sau cơ mà!"

-"Cái sức mạnh gì thế..."

Ở phía trước, tôi đã xông thẳng vào đội hình quái từ lúc nào không hay biết nhưng tốc độ chiến đấu của tôi đã lên một tầm mới. Diệt sạch đợt quái đầu chẳng là gì đối với tôi cả, chỉ với một vài nhát chém cũng đủ để đưa cả tá con quái lên trời. Cứ thế, tôi tiếp tục triệt hạ đợt hai và đợt cuối. Tôi cũng không quên chừa phần cho những mạo hiểm gia khác, tôi chỉ cần lấy dư số lượng thịt ở một mức độ nào đó là được.

-"Anh đi đâu thế Ito?"

-"Anh sẽ về nhà, vẫn còn cả tá chuyện đang làm dở..."

-"Vậy... hẹn gặp anh sau..."

Tôi có cảm giác rằng tôi tỏ ra quá thờ ơ trước Gil, có lẽ tôi nên làm gì đó, tốt hơn cũng nên có một mối quan hệ tốt.

-"Trước khi về... Gil!"

-"Vâng?"

-"Xong đợt luyện tập này... Em có muốn đi dạo đâu đó chứ..."

-"Thật sao! Tất nhiên là em muốn!"

Khuôn mặt Gil bỗng trở nên rạng rỡ hẳn lên. Thật vui khi thấy em ấy như thế.

-"Này, Gilliash, trông cô và cậu ta gần gũi thế..."

-"Bộ có gì kì lạ sao?"

-"À không, ta chỉ thắc mắc là bằng cách nào mà cậu ta mạnh lên nhanh như thế chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi..."

-"Này Xanxus, khi nãy cậu vừa hỏi gì thế?"

-"À... ừm... Cậu chưa tìm thấy... người nào phù hợp với cậu phải không...?"

-"Tớ đã tìm thấy người đó rồi!"

-"Hể!"

-"Đùa đấy à!"

-"Hô hô, thật là thú vị... không hiểu anh chàng nào lại có thể đốn gục Shiro Hime thế..."

-"Là Ito đấy!"

-"Ito... Không lẽ là cậu trai lúc nãy...?"

-"Đúng vậy, chồng tương lai của tôi đó!"

-"Vậy có nghĩa là... Cậu ta mạnh hơn cô sao!"

-"Hể...."

Xanxus như người mất hồn sau khi nghe tin rằng Gil đã sắp kết hôn. Những người còn lại thì trố mắt ngạc nhiên nhìn Gil.

----------Chuyển cảnh----------

Quay trở lại nhà hàng, tôi nhanh chóng đóng gói tất cả thực phẩm vào trong kho để bảo quản.

{Ito-san, ngày mai sẽ là đêm trăng tròn đấy!}

-"Đêm trăng tròn...?"

{Vào ngày ấy hằng năm, một mặt trăng tròn lớn sẽ xuất hiện phủ khắp cả lục địa Antoria! Em nghe nói rằng mọi người thường tổ chức tiệc...}

Kể từ ngày Sinney được giải cứu khỏi tên lãnh chúa thì em ấy vẫn chưa được tham gia sự kiện gì nhiều cả. Có lẽ tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ vào ngày mai, tôi cũng muốn ngắm nhìn mặt trăng ở thế giới này như thế nào.

-"Ito-san, anh về rồi!"

-"Bell này, ngày mai là đêm trăng tròn thế nên..."

-"Hể, đêm trăng tròn đến rồi sao?"

-"Ừ, vì thế anh muốn mở một bữa tiệc nhỏ cho mọi người..."

-"V-Vậy... Em sẽ đi chuẩn bị..."

Trông Bell như hốt hoảng khi nghe rằng mai là đêm trăng tròn, không lẽ nó có ảnh hưởng đến em ấy sao...

----------Chuyển cảnh---------

Level: 21 -> 25.

+ Strength: 10,485,760 -> 167,772,160

+ Defense: 10,485,760 -> 167,772,160

+ Speed: 10,485,760 -> 167,772,160

-"Oh Holy Sh*tttt!"

-"Cái thể loại tool công khai gì thế này!"

Chỉ với nhiêu đây sức mạnh thì tôi dư sức hạ cả một con rồng chỉ với một cú đấm... Kami-sama ơi, ông quá tay lắm rồi!

----------Chuyển cảnh----------

*Ắt xù*

-"Không biết cậu nhóc ấy thế nào rồi nhỉ, mà thì chắc sẽ ổn thôi với món quà của ta, ahihi!"

----------Chuyển cảnh----------

Hôm nay chúng tôi sẽ có tiệc ngắm trăng tròn cho nên tôi cảm thấy rất háo hức hôm nay. Khi bước ra khỏi cửa phòng, tôi vô tình đụng trúng Bell.

-"Otou... Anh xin lỗi nhé, em có sao không Be-"

-"WAAA!"

Em ấy bỗng đột ngột bỏ chạy không nói lời gì... Em ấy không sao đấy chứ...

Một lần khác tôi vô tình chạm mặt Bell.

-"Waaaaaa!"

-"Này, chờ đã Bell..."

Và thế là em ấy lại chạy mất hút...

-"Sinney, hôm nay em có thấy Bell có chuyện gì khác thường không?"

{Em chẳng thấy có gì khác thường cả, chị ấy vẫn nấu ăn ngon lắm!}

-"À, vậy à..."

{Có chuyện gì sau anh Ito...?}

-"Cũng không có gì đâu... À, đây là những thứ anh muốn em làm cho tối nay."

Tôi giao việc cho Sinney và bắt đầu tiến hành công việc hôm nay của mình. Khi bước ra khỏi cửa, tôi lại bắt gặp Bell, lần này tôi phải hỏi thẳng mới được.

-"Này Bell!"

Ngay khi Bell định quay chạy đi thì tôi nhanh chóng giữ chặt tay em ấy.

-"Aaahh!"

Cơ thể em ấy bỗng giật bắn lên ngay khi tôi chạm vào tay em ấy.

-"Ito-san... xin anh... tránh xa em ra đi mà..."

-"Nhưng mà có chuyện gì sao?"

-"Aah!"

-"A, anh xin lỗi..."

Tôi lập tức buông tay em ấy ra, mặt em ấy lúc này đỏ ửng cả lên và nhanh chóng chạy đi chỗ khác. Con gái thật khó hiểu mà...

----------Chuyển cảnh----------

-"Cái tình cảnh như thế này thì di chuyển sao đây..."

Hiện tại tôi đang lảng vảng bên trong trung tâm thủ đô của Antoria. Mục đích tôi đến đây là để kiểm chứng xem tình hình nơi này thế nào. Quả đúng như dự đoán, chính phủ Antoria đang phải gánh chịu một áp lực rất lớn từ người dân, thiếu thốn lương thực khắp nơi, những bằng chứng rõ ràng về tội tham nhũng điển hình là của tên Werce. Người dân đều đổ ra đường để biểu tình chống đối. Nếu như thực hiện một cú tấn công nhất thời của phe cách mạng và sự ủng hộ của người dân thì chắc chắn sẽ đánh đổ cả vương quốc trong một ngày.

-"Anou... anh làm rơi túi này..."

Một cô bé Á nhân bỗng níu áo tôi lại, trên tay em ấy là một cái túi nhỏ của tôi. Tôi nhận lấy và hỏi han em ấy.

-"Cảm ơn em nhé!"

-"Anh không... định đánh em sao...?"

-"Tại sao anh phải làm thế?"

-"Bởi vì... ai cũng ghét Á nhân bọn em cả... Họ sẽ đánh em khi em chạm vào đồ của họ..."

Cuộc sống của Á nhân thủ đô chẳng khác gì địa ngục cả. Tại sao lại có sự đối xử này cơ chứ...

*Ọc ọc* Khuôn mặt cô bé Á nhân bỗng đỏ lên.

-"Đi theo anh..."

Tôi dắt em ấy theo và mua cho em ấy một ít đồ ăn. Sau đó tôi dẫn em ấy đến chỗ một chỗ khá vắng để tránh ánh mặt kì thị của người dân xung quanh.

-"Cái này... Anh cho em sao..."

-"Cứ tự nhiên."

-"Cảm ơn anh!"

Em ấy nhanh chóng ăn hết những món mà tôi mua. Trông em ấy rất hạnh phúc, làm tôi liên tưởng đến Sinney khi lần đầu tôi gặp em ấy.

-"Cảm ơn anh... Vì bữa ăn..."

-"Em có người thân chứ...?"

-"Umm, anh nhìn này..."

Em ấy chỉ vào một cái xích được đặt quanh cổ.

-"Á nhân ở đây chỉ toàn là nô lệ thôi... Ai cũng coi nhau như người thân cả... Mặc dù họ không có máu mủ gì với nhau..."

-"Thế... Cuộc sống thế nào...?"

-"Em thấy là khó khăn nhưng bắt buộc phải như thế bởi vì số phận đã như vậy rồi..."

-"Vậy... Nếu như ngày mai em được tự do thì sao...?"

-"Em cũng chẳng dám nghĩ đến điều đó... Nhưng nếu được thì em sẽ luôn ghi nhớ khoảng khắc đó!"

-"Lúc nãy, nếu như biết mình sắp bị đánh... tại sao em vẫn tiếp tục làm thế...?"

-"Em cũng sợ lắm... Nhưng mà đó là điều tốt... Ba mẹ em đã dạy như thế khi họ còn sống... Là thứ duy nhất ba mẹ dạy em nên rất tôn trọng điều đó... Thôi chết, đã tới lúc em phải đi rồi, không thì ông chủ sẽ giận lắm!"

-"Này..."

Tôi đưa cho em ấy những đồ ăn còn lại.

-"Cứ đem về cho bạn bè của mình nữa nhé."

-"Vâng! Cảm ơn anh nhé, em tên là Riku, hẹn gặp lại nhé!"

Em ấy chạy đi mất hút vào biển người. Còn tôi thì quay lại nhà hàng. Hôm nay tôi đã gặp và nói chuyện được với một Á nhân thủ đô, Riku là một cô bé thật thà và ngoan ngoãn... Tôi nhất định sẽ xóa bỏ cái chế độ phân biệt đối xử này. Không chỉ cho Riku mà còn cho Bell và Tori.

----------Chuyển cảnh----------

-"Ito-san, mau mau đi."

-"Sinney, Tori và Bell đâu rồi?"

{Chị Bell đang chuẩn bị ngoài sân, còn chị Tori đã kiếm được việc làm tại Guild nên chị ấy quay lại rồi.}

-"Vậy à... Vậy thì chúng ta mau đi thôi."

{Vâng!}

Ở ngoài sân, tôi đã trãi một tấm thảm lớn và tất cả mọi người bắt đầu làm nhiệm vụ của họ. Klieto và Koi thì dọn bát đĩa, tôi chuẩn bị thịt và Bell thì nướng chúng. Sinney chuẩn bị nước và Komio thì đi chuẩn bị rau củ. Bell vẫn lảng tránh tôi như mọi khi. Kể cả đã vào tiệc thì em ấy chỉ ngồi phía đối diện, không còn ngồi kế tôi như mọi khi. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa...

-"A, mặt trăng xuất hiện rồi kìa!"

Tôi ngước nhìn lên trời và thứ mà tôi thấy... Một hành tinh mà! Thứ mà mọi người hay gọi là mặt trăng thì trông rất giống một hành tinh. Một hành tinh pha lê tím lấp lánh trên bầu trời. Nó có kích cỡ rất lớn với một vầng hào quang đầy màu sắc bao bọc xung quanh. Trông nó thật đẹp trên bầu trời đêm đầy sao. Khung cảnh mang một màu sắc tím dịu nhẹ trông rất giống với cảnh sắc hoa anh đào nhưng lại có màu tím. Những mảng pha lê lấp lánh trông thật đẹp.

Chúng tôi thưởng thức buổi tiệc nướng linh đình và ai nấy cũng đều rất vui. Sinney có lẽ là người vui nhất khi đã lâu rồi em ấy mới có được một bữa tiệc như vậy. Nếu như ngày mai tôi lật đổ ngai vàng, chắc chắn Riku sẽ được tự do và hạnh phúc...

Tiệc tàn và sau khi dọn dẹp, chúng tôi quay trở lại phòng của mình và đánh một giấc dài. Tôi vẫn có thể thấy được cả mặt trăng pha lê qua khung cửa sổ đặt cạnh giường tôi.

Nửa đêm đã trôi qua và tôi cảm thấy có một sức nặng đang đè lên người tôi trong khi ngủ. Tôi từ từ mở mắt ra và... Bell đang nằm trên người của tôi.

-"Ito-san..."

-"Nhầm phòng rồi Bell."

-"Ito-san... Em không chịu nổi nữa rồi... Ahhh..."

Em ấy từ từ dùng hay tay và cởi bỏ bộ đồ một cách từ từ, để lộ cả ngực của em ấy.

-"Ito-san... Em muốn..."

Bên dưới ánh trăng lọt qua khung cửa sổ, rọi thẳng vào phòng tôi và