Chương 62: Sức mạnh của vũ khí tinh thể và báo tin.
-"Lưỡi kiếm... Bị đánh văng..."
[Kirito thử kiếm Ver.2]
-"Tiếp theo là thử độ bén!"
Đám nhóc bắt đầu tụ lại một tản đá lớn gần đó và cố gắng nhấc nó lên.
-"Này, để anh giúp cho."
Tôi giúp đám nhóc đặt tảng đá và vị trí.
-"Anh thử phóng lưỡi kiếm và nó đi."
-"Như thế này à..."
-"Không phải! Anh chỉ cần làm như vầy... Như phóng một chú chim giấy nhẹ nhàng thôi."
-"Vậy à..."
Tôi đứng đối diện với tảng đá, tay cầm thanh kiếm và nhắm thẳng vào tảng đá.
*Vụt - Phập* Tôi nhẹ nhàng phóng thanh kiếm đi như phóng một chiếc máy bay giấy. Chỉ trong nháy mắt, lưỡi kiếm đã nằm chặt trong tảng đá, lưỡi kiếm nhẹ nhàng đâm thẳng vào mà không một chút khó khăn. Tòan bộ phần lưỡi kiếm đã nằm trong tản đá.
Tôi tiến lại, nắm lấy cán kiếm.
*Vụt* Tôi cắt một đường ngang tảng đá. Lưỡi kiếm bổ ngang tảng đá một cách mượt mà như cắt giấy. Tảng đả vẫn nằm yên cho tới khi tôi chạm vào phần trên của nó. Phần trên bị đẩy ra khỏi vị trí để lộ một mặt cắt tuyệt đẹp và bằng phẳng.
-"Cái độ bén thần thánh này..."
-"Thanh kiếm này... Xin anh hãy nhận lấy nó..."
Cô gái thợ rèn đặt tay tôi lên thanh kiếm.
-"Nhiêu đây cũng chả là gì với những gì mà anh đã làm cho tôi và các em tôi... Tôi vẫn còn nợ anh rất nhiều..."
-"Không cần-"
-"Nếu anh cần thêm vũ khí! Tôi sẽ rèn cho anh những loại vũ khí chất lượng nhất thế giới này!"
Cô gái thợ rèn nắm chặt lấy tay tôi.
-"Cô làm tôi hơi khó xử đấy."
-"Uaaa! Tôi xin lỗi!"
Tôi nhận lấy thanh kiếm tnh thể.
-"Vậy thì... Cảm ơn vì thanh kiếm. Nếu được, tôi sẽ quay lại tìm cô. Vậy nhé."
-"Vâng! Tôi cũng mong tới lần tiếp theo hai ta gặp lại nhau... Đúng rồi! Tên anh là?"
-"Ito..."
-"Ito... Tôi sẽ nhớ mãi cái tên ấy... Thợ rèn Liz này sẽ trợ giúp anh hết mức nếu anh cần!"
-"Vậy nhé, tạm biệt Liz."
-"Hẹn gặp lại anh... Ito..."
-"Bái bai anh trai!"
-"Nhớ quay trở lại chơi với tụi em nhé!"
Đám nhóc và Liz tạm biệt tôi từ cổng thị trấn và tôi lại tiếp tục hành trình của mình với thanh kiếm mới trên tay.
----------Chuyển cảnh----------
Trên đường đi, tôi bắt gặp nhiều dòng người di dân đi trên những cỗ xe ngựa lớn với nhiều đồ đạc chấc quanh. Tôi vào một quán ăn bên trong thị trấn để nghe ngóng tình hình. Tôi có yêu cầu một chén súp trong khi tra hỏi thông tin... Món súp dở tệ khiến tôi nhớ về các món ăn do Bell nấu...
-"Này ông chủ, sắp có sự kiện gì thế?"
Tôi hỏi chủ quán trong khi để ý rằng quán ăn này cũng bắt đầu đóng gói tất cả bàn ghế và đồ đạc trong quán ngày càng ít đi thay vào đó là những thùng đồ lớn.
-"Cậu không biết gì sao? Sắp có chiến tranh rồi đấy."
-"Chiến tranh..."
-"Thật tình ta cũng không biết chính quyền hoàng gia đang nghĩ gì nữa..."
Vậy là cuối cùng bọn chúng cũng đã đẩy nhanh cuộc chiến này rồi sao...
-"Còn vài ngày nữa là cuộc chiến bắt đầu rồi, nghe đâu là ngay biên giới của KnightHall và Andix..."
-"Cảm ơn ông chú vì bữa ăn."
Tôi đứng dậy, trả tiền cho bữa ăn và rời đi. Tôi phải nhanh chóng quay lại KnightHall để xem tình hình của vua Julius.
[Teleport]
----------Chuyển cảnh----------
-"Anh về rồi đây!"
-"I-Ito-san!!! Anh về rồi!"
Bell mừng rỡ chạy ra cửa đón tôi với khuôn mặt như sắp khóc tới nơi. Bell sà vào lòng tôi, đuôi của em ấy cứ quẩy quẩy không ngừng. Cái cảm giác mềm mại này... Ah~ Mình cũng về nhà rồi.
{Ito-san... Em nhớ anh lắm!}
-"Chủ nhân!!!!"
Sinney và Komio từ đâu xuất hiện và phóng thẳng lên người tôi và quấn chặt hai tay tôi.
Tôi xoay đầu cả hai đứa và hỏi Bell.
-"Gil đâu rồi Bell?"
-"Cậu ấy vừa về lại KnightHall sáng sớm nay..."
-"Được! Komio, chúng ta sẽ khởi hành quay lại KnightHall!"
-"Được thôi chủ nhân!"
*Rừm Rừm* Cả quán ăn bỗng rung lắc dữ dội, chú rùa khổng lồ bắt đầu trồi lên và di chuyển đi, hướng thẳng vào KnightHall.
-"Trước đó thì..."
Tôi nắm lấy hai tay Bell. Khuôn mặt của Bell bỗng ửng đỏ.
-"I-Ito-san..."
-"Bell... Anh..."
Khuôn mặt của Bell càng lúc càng đỏ hơn.
*Ọc ọc ọc ọc* Âm thanh trong bụng tôi vang lên.
-"Làm ơn, anh đói đến muốn xỉu luôn rồi!"
-"Hể, à, vâng, em sẽ nếu cho anh một vài món ngay! Ráng lên Ito-san!"
Khuôn mặt Bell có chút hụt hẫn hiện lên, bộ tôi vừa làm gì à...
[Quác :v]
----------Chuyển cảnh----------
-Cung điện hoàng gia KnightHall-
*Rầm* Một người lĩnh vội vã chạy vào bên trong phòng hội họp của hoàng gia. Nơi vua Julius và những tùy tùng, quý tộc đang thảo luận.
-"Có chuyện gì vậy?"
-"Thưa ngài! Ito-sama đã đến!"
-"Tốt! Mau dẫn cậu ta vào đây!"
-"Vâng!"
Tôi được người lính dẫn vào một căn phòng rộng lớn với một chiếc bàn ghỗ dài được trải khăn trắng, xung quanh là các quý tộc và tùy tùng của vua Julius đều đã có mặt. Phía bên trên bàn, những tấm bản đồ và các kiện sách đều được đặt dày đặc khắp nơi.
-"Ito, cậu đến đúng lúc lắm!"
-"Vậy là ngài cũng biết tôi sẽ đến sao?"
-"Ta đoán thôi, nào, đến đây!"
Vua Julius dẫn tôi vào bàn họp và chọn một cái ghế bên cạnh ông ấy cho tôi.
Tôi bắt đầu bị dẫn vào một cuộc họp quân sự với đầy đủ các kế sách khác nhau.
-"Đức vua, phía Andix là người ra lời tuyên chiến trước! Chúng ta phải đáp trả!"
-"Đúng vậy, cái bọn này từ lâu đã lăm le vương quốc của chúng ta, bây giờ thì bọn chúng đã lòi cái bản mặt chuột của bọn chúng ra rồi."
Vua Julius bình tĩnh trả lời.
-"Ta đang cân nhấc kĩ về cuộc chiến này... Liệu bọn chúng tấn công mà không chuẩn bị gì trước?"
-"Bọn chúng chả có gì đâu! Chúng ta chỉ việc đè bẹp bọn chúng-"
-"Đừng có ngu ngốc thế."
Tôi xen vào lời nói của một quý tộc.
-"Cái gì! Cậu là ai mà có quyền như thế-"
Rei ngồi cạnh đức vua Julius lên tiếng.
-"Cậu ta là hôn phu của công chúa Gilliash, người kế vị tương lai của ngai vàng KnightHall!"
-"Phải phải phải."
Vua Julius cũng gật đầu đồng tình. Vị quý tộc chỉ biết câm nín.
-"Hai người thôi nào... Quay trở lại điều mà ông nói lúc trước, ông nghĩ là bọn chúng tấn công chỉ là quyết định nhất thời mà không chuẩn bị trước?"
-"Ý cậu là sao?"
Một vị quý tộc hỏi tôi.
-"Tôi đã thám thính tất cả mọi chuyện, bọn chúng đã tăng cường sản xuất vũ khí hàng loạt từ việc bắt giữ những thợ rèn. Ngoài ra vẫn còn nhiều thứ bí ẩn..."
-"Bí ẩn?"
-"Tôi đã chạm trán với một Hắc long trưởng thành cùng với sức mạnh tinh thể..."
-"Cái gì cơ!"
Cả phòng họp bỗng chốc trở nên nhốn nháo.
-"Theo phỏng đoán của tôi... Bọn chúng đang xây dựng một binh đoàn quái vật..."
-"Không đùa đấy chứ!"
Không khí cả phòng họp trở nên căn thẳng hơn.
-"Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc, chúng ta sẽ tiếp tục và ngày mai, tất cả giải tán."
Vua Julius ra lệnh kết thúc cuộc họp căng não và tất cả quý tộc đều ra về lần lượt sau đó. Sau cuộc họp, vua Julius ngồi bệt xuống ghế thở dài.
-"Rốt cuộc chúng ta phải chiến đấu sao..."
-"Đức vua! Ngài không sao chứ?"
Rei đứng sát bên hỏi hang vua Julius.
-"Ngài muốn tránh gia tranh càng tốt phải không."
-"Đúng vậy, Ito, xây dựng một đất nước yên bình và không nhúng tay vào chiến tranh... Đó là ước nguyện của vợ ta, Oria..."
Chỉ vì ước nguyện của vợ ông ta nên ông ấy không muốn giao chiến với bất kì ai... Có thể người ta có thể trách ông ta là một vị vua yểu mị nhưng sâu bên trong là vì lời hứa với vợ của mình và đã luôn thực hiện nó trong suốt chục năm... Một con người đáng ngưỡng mộ.
Tôi giao lại vua Julius cho đại đội trưởng KnightHall – Rei chăm sóc còn tôi thì đi tìm Gil.
----------Chuyển cảnh----------
-"Nhanh chân lên nào mọi người! Cậu kia, chạy nhay hơn nữa! Cô kia, tư thế gì thế, đứng rộng chân ra một tí như thế sẽ dễ di chuyển hơn."
-"Vâng!"
-"Luyện tập chăm chỉ vào! Nhấc cái mông lên và vận động đi mấy gái!"
[Quác lần 2 :v]
Bên ngoài sân tập của cung điện hoàng gia KnightHall, Gil đang ra sức tập luyện cho các hiệp sĩ để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
-"Được rồi, mọi người hãy mau nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta sẽ tập tiếp!"
-"Vâng! Thưa công chúa!"
Sau khi xếp đội hình nghỉ ngơi, Gil cũng tìm chỗ vắng mát đầy bóng râm để nghỉ ngơi. Tôi lấy một cốc nước cam lớn đã nhờ nhà bếp chuẩn bị từ trước.
[ColdTemp]
Tôi dùng kĩ năng làm lạnh để làm lạnh cốc nước cam nhanh chóng và tiến đến bên cạnh Gil lúc em ấy không để ý.
-"Công chúa uống nước chứ?"
-"Ito!"
Gil vội đứng dậy và lao vào ôm lấy tôi với khuôn mặt đầy vui mừng. Tôi đưa cốc nước cho Gil, em ấy nhận lấy cốc nước và thưởng thức nó một cách ngon lành. Tôi có thể thấy em ấy vẫn đeo chiếc nhẫn bạc mà tôi tặng lúc trước, điều đó khiến tôi cảm thấy vui mừng hơn trước.
-"Này... Cái tên đang ngồi cạnh đội trưởng là ai thế...?"
-"Hắn trông thân mật với công chúa quá..."
Có rất nhiều lời bàn tàn và những ánh nhìn đầy hoài nghi hướng về tôi trong khi tôi đang ngồi nghỉ ngơi với Gil, đa số là từ những hiệp sĩ dưới trướng Gil, những người mà tôi chưa gặp bao giờ, chỉ trừ vài người đã biết tôi từ trước.
-"Chỉ có một cách để biết thôi."
Một chàng trai với mái tóc nâu, thân hình lực lưỡng tiến thẳng về phía trước tôi và Gil.
-"Công chúa, không phiền nếu thần hỏi thăm cậu ta, người ngồi cạnh công chúa được chứ?"
-"Hiếm khi cậu chịu chào hỏi người lạ đấy, Reo. Người này là-"
Tôi xen vào lời giới thiệu của Gil.
-"Tôi là Ito, là người được thuê về để hỗ trợ công chúa Gilliash trong việc huấn luyện các hiệp sĩ."
Tôi đứng lên và bắt tay Reo. Reo cũng bắt tay chào tôi và bắt đầu mở lời tiếp.
-"Ô hô, người hỗ trợ, tôi không nghĩ rằng công chúa Gilliash cần người hỗ trợ đâu."
Tôi mỉm cười đáp lại.
-"Có lẽ cậu không tin nhưng đích thân công chúa đã mời tôi về KnightHall, với giá ngất ngưỡng đấy."
Reo tỏ vẻ nghi ngờ về những đều tôi nói, cậu ta nhíu mày nhìn tôi.
-"Nói ra cho mất lòng nhưng tôi vẫn sẽ nói, chúng tôi, những hiệp sĩ của KnightHall, sẽ khó lòng mà hợp tác nếu người huấn luyện không phải là đội trưởng."
Những hiệp sĩ khác lần lượt hướng ánh mắt về tôi như đang đồng tình với ý kiến Reo. Quả đúng là sẽ khó mà tin tưởng khi giao phó cho một kẻ mà bạn không thể biết rõ lai lịch.
-"Nào nào, Reo, bình tĩnh nào."
-"Nhưng mà công chúa-"
-"Nếu chúng ta có gì bất bình thì phải giải quyết theo truyền thống của hiệp sĩ KnightHall, nhớ chứ."
Gil xen vào nhắc nhở Reo.
-"Hm, được thôi."
Reo liền quay sang tôi.
-"Cậu Ito, không phiền, chúng ta hãy thi đấu một trận đi nào."
Reo nhìn thẳng vào tôi và đưa ra lời thách đấu.
-"Được thôi."
Tôi chấp nhận lời thách đấu với khuôn mặt bình tĩnh.