Chương 74: Cuộc chiến giữa hai vương quốc (P11).
*Keng Keng* Âm thanh va nhau của những thanh kiếm sắt vang lên, những chiến binh điên cuồng lao vào chiến trường sẵn sàng tướt đoạt đi sinh mạng của kẻ địch một cách nhanh chóng và không khoanh nhượng. Lúc này, đứng bên một ngọn đồi xuất hiện những bóng người trong những bộ giáp sáng bóng, họ đứng thành một hàng ngang và ánh mắt hướng về chiến trường.
-"Không... Không... Không thể để mọi thứ kết thúc như thế này được!"
Một người đàn ông lớn tuổi trong bộ giáp sáng bóng với viền đỏ trang trí xung quanh, giữa ngực là gia huy của vương quốc Andix, ông ta thốt lên với vẻ hoảng sợ, ria mép của ông cứ run lên bần bật.
-"Đức vua! Xin ngài bình tĩnh, tạm thời chúng ta sẽ nhanh chóng rút lui!"
-"K-Không... Không thể nào đâu..."
Trước mắt Dewis ngay lúc này là một chiến trường rực đầy khói lửa. Binh lính của ông đang bỏ chạy như những chú chuột nhắt, những kẻ hèn nhát. Không thể trách họ được, bởi vì trước mắt họ đây là sức mạnh khủng khiếp của một quân đội hùng mạnh đang thẳng tay càn quét họ. Lúc trước, họ vẫn hiên ngang xông lên do sự trợ giúp từ những "cỗ máy" xay thịt khổng lồ và các triệu hồi sư. sau khi chứng kiến từng con một bị phanh thây một cách tàn nhẫn thì việc tinh thần bay mất là chuyện đường nhiên. Lúc này, hầu hết tất cả đều rút về trại chỉ huy và cố thủ, số còn lại đã chết trên đường rút lui do dẫm đạp nhau đến chết. Những tiếng kêu rào than thóc, lau hét trong đau đớn vang vọng cả cánh đồng, chúng lọt vào tai của Dewis khiến ông phải run rẫy toàn thân và đánh mất đi ý chí chiến đấu của mình.
-"Chúng ta... Chúng ta thua rồi..."
Dewis thốt lên với một giọng nói nhỏ, như thể chỉ cho mình ông nghe.
-"Đức vua! Chúng ta phải nhanh chóng mà rút-"
-"Ngươi không nghe ta nói gì sao!"
Một vị chit huy không ngừng thúc giục Dewis chạy trốn nhưng kết quả là bị mắng té toát cho một trận khiến cho tất cả chỉ huy khác chỉ biết câm nín.
-"Ngươi nghĩ Julius sẽ để cho chúng ta chạy thoát sau khi dám đạp chân vào đất hắn sau!"
Túm lấy cổ áo người chỉ huy, Dewis điên tức trả lời.
-"Chết tiệt! Toàn một lũ nhát gan! Tới nước này rồi thì ta phải đích thân ra tay thôi."
Dewis rút từ bao kiếm bên hông ông ra một cây kiếm dài sắc nhọn.
-"Ta sẽ giải quyết chuyện này... Với tư cách là một đức vua của Andix!"
----------Chuyển cảnh----------
*Keng* Tiếng kim loại lại tiếp tục va đập vào nhau dường như bất tận. Binh lính Andix lúc này đã bị dồn lại một góc, họ không tài nào kháng cự trước nổi trước sức mạnh của các hiệp sĩ KnightHall, tất cả đang sợ hãi, dù một chút hi vọng chiến thắng cũng không có. Đa phần do đã mất chủ lực, mệt mỏi bởi những trận tập kích ban đêm của tôi. Tất cả dường như buông xuôi vũ khí của mình, riêng chỉ có hai người vẫn đang tiếp tục chiến đấu kiên cường. Đó chính là hai hoàng tử của Andix.
-"Hộc hộc... Anh trai, chúng ta phải làm gì tiếp đây..."
-"Hộc hộc... BĨnh tĩnh, chúng ta sẽ cố thủ ở đây cho tới khi có chỉ thị của vua cha."
Trước mắt họ đây là một hàng những hiệp sĩ đang chĩa mũi gươm vào họ, hai người bọn họ đã thấm mệt sau một cuộc giao đấu với những hiệp sĩ, không những không gây ra bao tổn thất song sức mạnh của họ đủ mạnh để gây thương tích lớn cho một vài hiệp sĩ. Hiện giờ đối thủ của họ lúc này đang là hai chỉ huy cấp cao của KnightHall là Vilie và Reo.
Vilie và Reo trông chả có tí gì gọi là mệt mỏi trên gương mặt của họ, họ vẫn nắm chặt thanh kiếm trên tay, ánh mắt đầy cảm phục cho sự chiến đấu đầy kiên cường cho hai đối thủ của họ.
-"Còn không mau đầu hàng, cuộc chiến này đã kết thúc rồi, hai người đã thất bại-"
-"Nhưng đối với bọn ta thì không!"
Cắt đứt câu hỏi của Vilie, đại hoàng tử của Andix trả lời một cách đầu chí khí và kiêu hãnh.
-"Vậy thì nói cho ta nghe, vì lí do gì mà các ngươi không chịu đầu hàng?"
-"Bọn ta..."
Nhị hoàng tử tiến lên phía trước cùng với anh của mình.
-"Chính lũ hiệp sĩ các người đã giết chết em trai của bọn ta! Các người nghĩ như thế thì bọn ta sẽ bỏ qua dễ dàng sau!"
Nhị hoàng tử hét lớn trong đau khổ trước mất mát của người em út mình, Vlad.
-"Chuyện đó..."
-"Đúng vậy, Reo, Vlad, tam hoàng tử của Andix, đã được tìm thấy đã chết trên cánh đồng phía Bắc thuộc lãnh thổ của KnightHall."
-"Nhưng đó chẳng phải là do-"
-"Do cái gì chứ! Các người định đùn đẩy trách nhiệm cho đến khi nào chứ! Lũ dối trá! Lũ hiệp sĩ dối trá các người!"
Đại hoàng tử nghiến răng và trừng mắt với các hiệp sĩ đang bao vây mình.
-"Tuy là thằng nhóc ngỗ ngược nhưng lại rất tình cảm, các người giết em ấy để chi chứ! Để đổi lại cơn thịnh nội của ta, các người sẽ phải trả giá!"
Đại hoàng tử gần như mất bình tĩnh trong khi nhị hoàng tử cố gắng khuyên anh bình tĩnh.
-"Đã nói là bọn này-"
-"Tôi đã giết Vlad Gampi, tam hoàng tử của Andix."
-"Hể?"
Xen ngay vào câu nói của Reo, tôi từ từ bước lên từ đằng sau các hiệp sĩ, theo sau là Rei và Gil.
-"Thằng khốn! Mày có biết mày đang nói gì không!"
-"Bình tĩnh nào anh trai, chúng ta nên cẩn thận từng lời nói của-"
-"Anh không có thời gian cho chuyện đó!"
Đại hoàng tử bắt đầu nổi điên khi tôi xuất hiện, không phải là do biết tôi là kẻ giết Vlad mà là do tôi đã đâm thẳng vào nỗi đau của hắn. Tiến đến phía trước đại hoàng tử không một chút do dự, tôi bắt đầu đưa ra một lời đề nghị, tôi nghĩ như thế sẽ là thích hợp nhất trong lúc này.
-"Tôi là kẻ đã giết Vlad, và tôi đến đây không phải là để cầu xin tha thứ từ các anh."
Tôi dùng ta rút lấy thanh kiếm của mình vẫn đang được bao bọc lại bởi một lớp khăn xám.
-".......... Một mạo hiểm giả?"
Đại hoàng tử nhìn thẳng vào tôi như đang suy nghĩ một điều gì đó, sau một lúc, anh ta bắt đầu hạ hỏa và trở nên nghiêm túc hơn. Bằng cách đánh gia trang bị tôi đang mặc, không có một kiểu dáng cụ thể, không giáp trụ, đúng với phong cách của một mạo hiểm giả.
-"Một mạo hiểm giả làm gì trong hàng ngũ hiệp sĩ của KnightHall chứ, lính đánh thuê, nhưng cho dù vậy mày nghĩ tao sẽ tin những gì mày nói."
-"Nếu muốn biết hết mọi thứ, trước hết, anh hãy thắng tôi trước đã."
-"Hm, mày vừa nói gì cơ?"
-"Tôi muốn khiêu chiến với anh. Trông anh như sẽ chẳng nghe một kẻ thấp kém hơn nói với mình đúng không?"
Tôi nói với một giọng từ tốn.
-"Đừng có đùa, một kẻ như ngươi mà đòi kh-"
Giựt lấy tấm khăn che và tôi rút ra từ bên trong thanh kiếm tinh thể của mình, một thanh kiếm gần như trong suốt, màu xanh biển bắt mắt bởi phản chiếu của bầu trời quang đãng xanh biếc trên cao. Những tiếng bàn tán xôn xao cũng bắt đầu nổi lên giữa những người lính và hiệp sĩ, một số họ cố gắng nhướng người lên để chứng kiến thanh kiếm tuyệt đẹp ấy. Một số không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra chất liệu rèn nên thanh kiếm.
-"T-Tinh thể..."
-"Ngươi có một vũ khí khá mạnh đấy."
Dưới sự ngạc nhiên không ngớt của hai hoàng tử, họ cứ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của tôi mặc cho tôi từ từ di chuyển nó.
-"Ha... Haha... Được lắm, tao sẽ chấp nhận lời khiêu chiến."
Đại hoàng tử nhanh chóng chấp nhận lời để nghị, bởi anh ta biết chắc rằng nếu như một thanh kiếm tinh thể được rèn ra thì người sử dụng nó không phải là dạng tầm thường như một mạo hiểm giả cấp thấp được.
-"Mọi người không phiền chứ?"
-"Vâng, nếu như đó là Ito thì tôi không có ý kiến gì."
Cả bốn chỉ huy cấp cao lùi lại, như thể hiểu được ý định của tôi. Phía đối diện, đại hoàng tử cởi bỏ lớp áo giáp của mình và để lộ những cơ bắp rắn chắc, thân người cao lớn, tất cả như đã trãi qua một quá trình luyện tập gian khổ mới có thể đạt được vóc dáng ấy.
-"Anh không cần mặc giáp sao?"
-"Đối với một đối thủ như ngươi thì ta không cần."
Lúc này đại hoàng tử đã bình tĩnh, trông anh ta đã có điều chỉnh lời nói của mình. Nhưng có điều mà anh ta khiến tôi bực bội, dám coi thường trận đấu này.
-"Ta đã từng nghi vấn về sức mạnh của tinh thể, nhưng không có gì đủ để đảm bảo sức mạnh khủng khiếp của nó... Một tin đồn thất thiệt, thanh kiếm ấy trông chả khác gì một thứ thủy tinh được chế tác cả!"
Đối mặt với đại hoàng từ vẫn đang cố tỏ ra đắc chí và kiêu ngạo. Tôi vẫn giữ một thái độ bình tĩnh trên khuôn mặt, với lại, tôi chỉ xem như đó là một lời biện hộ hay chẳng qua chỉ là một lời nói để khích lệ tinh thần.
Tất cả các hiệp sĩ và binh lính tạo thành một vòng tròn khá lớn, họ dùng các tấm khiên của họ kết nối với nhau như dựng thàng một hàng rào bao bọc xung quanh. Tôi và đại hoàng tử dần tiến vào trung tâm.
-"Ta sẽ đập tan ngươi trong trận chiến này, với một sức mạnh áp đảo!"
-"Sao nhị hoàng tử không tham gia chung nhỉ?"
-"Hở!?"
Nhị hoàng tử phía bên ngoài quan sát trận chiến tỏ vẻ bất ngờ trước câu hỏi của tôi.
-"Ngươi đừng có nói đùa, ngươi không biết kẻ đang đối đầu với ngươi là ai sao!"
-"Chính vì thế mà tôi mới hỏi là anh có muốn tham gia không, tôi đơn giản là chỉ muốn dứt điểm một cùng một lúc thôi, trận chiến này đã kéo dài đủ lâu rồi, sẽ không có bất kì lợi ích nào cho bên các anh đâu."
-"........."
Lời nói của tôi như khiến nhị hoàng tử cứng họng, anh ta không thể nói điều gì chỉ có thể quăng sự tức giận ấy bằng một ánh nhìn đầy giận dữ lên tôi.
-"Dứt điểm hắn đi, anh trai!"
-"Ta sẽ đập nát cái thố kiêu ngạo của ngươi!"
Đại hoàng tử nhảy bổ thẳng vào tôi với một thanh cự kiếm trên tay, thanh kiếm to lớn chém thẳng xuống tôi như muốn chém tôi ra làm đôi. Lúc này, tâm trạng của tôi không thoải mái cho lắm, nhất là sau thất bại trước Hắc nhân, tâm trạng của tôi đang cực kì tồi tệ.
-"Thật là yếu đuối."
*Vụt – Keng*