Kamigami No Sekai

Chương 36



Những cánh cửa ở trên kết giới dần đóng lại. Đám đông ở đây cũng không còn nữa mà chỉ có một số ít ở lại. Họ vẫn hi vọng người thân có thể trở về và mỉm cười với họ một lần nữa. Nhưng giọng nói đanh thép phát ra từ phía căn cứ vang lên bên tai cứ như đang đập nát hi vọng nhỏ bé của họ.

- Đây là những thi thể chúng tôi đã gặp ở trên đường đi. Có những thi thể sẽ không được lành lặn, thậm chí chỉ là vài mảnh nhỏ còn sót lại. Nhưng chúng tôi vẫn muốn, khi đến những giây phút cuối cùng họ vẫn sẽ ở bên gia đình của mình.

Tất cả vẫn luôn hi vọng những người mà mình yêu thương sẽ trở về, được ôm, được hôn, cảm nhận hơi ấm đó và tiếp tục những ngày tháng vui vẻ đó một lần nữa.

Dù biết đó là sự thật nhưng tâm trí họ vẫn chưa thể chấp nhận nó. Khiến những cảm xúc vỡ ra thành những hành động tiêu cực khi thứ âm thanh đáng nguyền rủa ấy vọng ra từ phía căn cứ bằng ma pháp khuếch đại âm thanh.

Cũng không khó gì mấy để nhận biết khi nhìn thấy những vòng tròn ma pháp màu vàng xuất hiện, điểm thêm những hoa văn và kí tự đặc biệt, thậm chí là cả nốt nhạc, đang sáng lên trước miệng hai chiếc loa màu xám lớn ở hai góc cửa.

- Về việc nhận thi thể, chúng tôi sẽ đề cập sau. Nhưng mọi người hãy yên tâm. Tất cả các thi đều đã được xác nhận thông tin chính xác, tên tuổi, hay thậm chí là quê quán. Cho nên sẽ không có chuyện nhận nhầm người thân của mình. Tất nhiên sẽ vẫn còn một số nhỏ nhưng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.

Như đã nói lúc nãy, có những người không thể kìm nén được cảm xúc mà vỡ ra thành những hành động tiêu cực.

Không muốn tin vào sự thật. Chửi bới, lăng mạ chính quyền hay thậm chí là cả nhà vua, cho họ là những người buông bỏ trách nhiệm bằng những tiếng rít chói tai. Và tất nhiên, họ sẽ phải lãnh án phạt nặng nhất, "tử hình".

Không có ít người đã lãnh án phạt sau khi họ vừa dứt câu nói để răn đe những người còn lại.

Những đầu lâu bay vòng ra phía sau khi bị thanh thép lạnh lướt qua.

Những lưỡi kiếm ánh lên ánh sáng màu bạc chói lòa và mờ dần đi trong không gian tối đen. Kèm theo đó là máu tuôn ra và bay lên không trung với cổ họng bị cắt lìa.

Từng cơ thể gục xuống và nằm bất động. Những âm thanh phỉ báng khi nãy không còn nữa mà thay vào đó là những tiếng hét thảm thiết cho tới khi không gian nhuốm màu đỏ thẫm lặng im hoàn toàn.

- Nào! Giờ ai thử mở miệng ra nữa xem!

Một tên cảnh vệ quân trên tay đang cầm một thanh kenzan màu bạc đang ghim chặt cơ thể đẫm máu ở dưới chân mình. Ghì chặt lưỡi thép, khiến máu bám lên mặt hắn ta và thanh kiếm.

Tất cả chỉ biết nhìn hắn và những thi thể dưới chân mà không dám làm bất cứ điều gì khác.

Nói đến đây, một tiếng nấc thảm thiết vang lên, nhưng khác với mọi người, những tên máu lạnh đã quen dần với những âm thanh đó.

Tiếng khóc thầm, thậm chí còn không đủ can đảm để ôm lấy cơ thể đẫm máu đó, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn họ nằm xuống...

Ngay chính trên "lục địa của con người"!

Hai tấm thép di chuyển sang hai bên tạo ra những tiếng rít chói tai do ma sát. Ánh sáng màu bạc từ không gian bên trong cứ như đang chói sáng trước mắt họ. Giọng nam trầm từ phía xa vọng lại.

- Bây giờ chúng tôi sẽ nêu tên những nạn nhân ở đây. Như tôi đã nói lúc nãy, chúng tôi đã xác định danh tính toàn bộ. Đúng là không thể tránh khỏi sai sót nhưng chỉ là số nhỏ mà thôi. Nếu ai là người thân hoặc quen biết với nạn nhân thì xin mời lên đây nhận diện.

Nói tới đây, những đôi mắt trợn trừng lên nhìn anh ta với khuôn mặt tuyệt vọng khiến bản thân giật mình.

Anh ta hướng tầm mắt xuống.

"Giá như mình có thể hiểu được cảm giác của họ."

Giá như.

Anh ta có thể hiểu được nó. Cảm giác có người thân là như thế nào.

Anh ta không thể cảm nhận được hơi ấm đó.

Chờ đợi từng giây, từng phút mong những người mà mình yêu thương sẽ trở về. Cùng cười nói và tiếp tục những ngày tháng vui vẻ như trước đây, nhưng hiện thực cứ như đang đóng thẳng xuống cơ thể mềm yếu đó của họ.

Những vệt huyết tương sẫm màu dưới chân khiến anh ta hướng mắt về phía hắn. Mặc dù đã hình dung được những chuyện đã xảy ra nhưng bản thân vẫn muốn xác thực điều này một lần nữa. Mặc dù ở bên trong nhưng cũng không khó để nghe thấy những âm thanh thảm thiết này.

- Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?

Anh ta nhìn bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm màu đen.

Lưỡi thép bạc ghim chặt lên một cơ thể không đầu ướt đẫm máu ở dưới chân.

Tuy rằng ánh mắt nhân từ của anh ta không đủ áp lực đối với hắn nhưng cũng khiến hắn vội vã rút lưỡi thép lạnh đang cắm chặt lên gáy của thi thể kia.

- Không có gì. Tôi chỉ mổ một vài con chó đang sủa bậy ở đây thôi. Thưa "phân đội trưởng".

Câu nói pha một chút bông đùa khi hắn nhấn mạnh ba âm tiết cuối.

Lưỡi thép bạc đang ghim chặt vào cơ thể phía dưới khiến hành động rút kiếm của hắn có chút trục trặc.

Cơ thể ở dưới bị nhấc lên một đoạn ngắn khi cử động mạnh của hắn bắt đầu. Không suy nghĩ hắn liền dẫm chân lên và rút lưỡi thép lạnh ra ngoài.

Máu gần như nhuốm màu cả lưỡi thép, hành động ấy cũng khiến máu bắn ra từ chỗ vết thương, bám lên quân phục của hắn ta.

- Mà nếu anh không thích thì thôi vậy, tôi sẽ sai người tới dọn dẹp.

- Không cần. Cứ để tất cả như vậy. Hãy để người thân tự thu xếp thi thể của họ. Tôi không muốn can thiệp thêm điều gì nữa. Vì sự mất mát này đã quá đủ rồi.

Kết thúc hành động là động tác vung kiếm nhiều lần từ trên xuống. Mặc dù đường kiếm không được hoàn thiện nhưng cũng đủ để huyết tương bám trên lưỡi thép giảm đi được phần nào.

- Nhưng dù sao họ cũng là con người. Cần phải suy nghĩ kĩ trước khi ra quyết định.

- Lần sau tôi sẽ chú ý.

- Đây là lần đầu và cũng là lần cuối tôi nói với anh chuyện này. Cho nên đừng có cố gắng ép tôi nói câu này thêm một lần nào nữa.

- Biết rồi. Biết rồi mà. Tôi đã nói là sẽ chú ý. Anh đâu cần phải lải nhải nhiều như thế đâu?

Khác với hắn ta, anh ta vẫn còn giữ một chút nhân tính. Đúng là có thể quy tội họ khi những âm thanh chói tai đó vừa thốt ra. Nhưng cũng phải phân tích lý do khiến họ làm vậy. Đừng nhìn nhận nó từ một phía mà hãy lấy thứ sâu bên trong mỗi con người để cảm nhận.

Anh ta đứng giữa hai tấm thép lớn.

Một vòng tròn ma pháp dần hình thành, chạy theo và lấp đầy nó là những kí tự cổ và nốt nhạc và hai chiếc loa phía trên cũng bắt đầu quá trình đó.

Thứ ánh sáng chói lòa từ bên trong khiến họ không thể mở mắt ngay được. Không phải là do thứ ánh sáng đó mà là do mắt họ đã quen dần với bóng tối bên ngoài, nên vẫn cần một chút thời gian để thích nghi.

Thứ ánh sáng chói lòa trước mắt họ mờ dần.

[…]

Trước mặt họ là những thùng gỗ sẫm màu được sơn bóng xếp chồng lên nhau. Cùng với hai người mặc quân phục phía sau anh ta đang sắp xếp chúng.

- Cậu vào trong một chút được không?

- Rồi rồi. - hắn ta nói với giọng điệu than phiền.

Vừa dứt câu nói, hắn di chuyển vào trong không gian phía sau hai tấm thép lớn và biến mất ngay phía sau hành lang cuối căn phòng.

- Bây giờ, tôi sẽ đọc tên những nạn nhân ở đây.

Thứ âm thanh chói tai vang lên bên tai, thứ mà họ không muốn nghe.

Tên người thân của mình.

Những tiếng nấc thảm thiết, những âm thanh gào khóc trong tuyệt vọng hòa lẫn với thứ âm thanh đáng nguyền rủa ấy.

Đó có thể là một cú sốc rất lớn nhưng hiện thực sẽ không thể thay đổi, bản thân họ phải chấp nhận nó.

Thứ mà họ nhận lại chỉ là những thi thể đẫm máu không hoàn thiện, mất đi tứ chi hay một phần của cơ thể. Có những trường hợp còn "nguyên vẹn" nhưng một phần đã bị dập nát do những khối bê tông đè lên.

Hay đơn giản chỉ là một phần của cánh tay khi đang cố gắng níu lấy hi vọng sống mỏng manh của mình.

Âm thanh mở hộp và những tiếng nấc thảm thiết.

Họ chỉ biết ôm chặt lấy nó và gào thét trong đau khổ.

Những âm thanh cứ như đang xoáy vào tâm trí anh ta khiến bản thân không thể tiếp tục, nhưng vẫn cố gồng mình để đọc những cái tên có trong quyển sổ sẫm trên tay.

Một nữ sinh có mái tóc đen xõa bước ra từ nhóm của Yukihoshi với khuôn mặt tuyệt vọng.

Bước chậm tới phía trước bằng đôi chân đang run lẩy bẩy, cố gắng lắm mới giữ cho mình khỏi ngã.

Chiếc áo sơ mi trắng cùng với áo khoác màu hạt dẻ, điểm thêm chiếc nơ nhỏ trên cổ áo. Bên dưới là chiếc váy ngắn và hai chiếc dớ dài qua đầu gối màu đen.

Bước đi loạng choạng với đôi dép búp bê màu nâu sáng.

Cố gắng di chuyển cơ thể như không còn chút sức lực nhìn không gian sau hai tấm thép lớn với đôi mắt tuyệt vọng.

- Nakata Kiyoshi. Có ai là người nhà của Nakata Kiyoshi không?

Cả lớp giật mình khi vừa nghe thấy cái tên đó. Cũng chả biết làm gì hơn ngoài việc im lặng và đưa mắt nhìn nhau.

- Nakata Kiyoshi?

- Không phải...

Những câu nói ngắn ngủi ngay lập tức bị ngắt quãng khi họ chứng kiến tâm trạng của cô ấy càng lúc càng tồi tệ.

Không thể đứng vững, những bước đi loạng choạng càng thể hiện rõ ràng hơn khi những bước chân chậm rãi tiến về phía trước. Bất ngờ, cô ấy trợn mắt lên nhìn vào không gian sau hai cánh cửa thép.

Một anh lính bước ra cùng với một cuốn sổ với hai tấm bìa màu nâu sẫm đang gập về phía sau. Có lẽ đó là danh sách của những thi thể có ở đây.

Sau đó là những nhóm người bận quân phục đi ra từ bên trong căn cứ, trên tay cầm những chiếc hộp gỗ màu nâu sẫm. Nếu trong điều kiện thiếu ánh sáng, lớp vỏ bên ngoài có thể lầm tưởng là màu đen tuyền.

- Được rồi. Từ từ. Từ từ thôi.

- Cái này để ở đâu vậy?

- Cứ để ra ngoài trước rồi tính.

Những chiếc hộp được đưa ra bên ngoài. Nhỏ thì một người có thể mang ra, nếu chiếc hộp đó lớn hơn thì cần khoảng 2 đến 4 người để làm việc đó, nhưng số lượng thì rất ít.

Chủ yếu là những chiếc hộp nhỏ vừa tầm tay.

Vì một con thú khát máu sẽ không dại gì mà để mớ thức ăn ở đó sau khí cắn được vài cái.

Thôi quay lại vấn đề chính.

Những chiếc hộp đựng thi thể sẽ được đưa ra khi đọc tới tên.

Nhưng nếu trường hợp gọi đến lần thứ ba mà không thấy trả lời thì họ sẽ đem ra ngoài và để gọn một chỗ.

Chờ cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ, tất cả sẽ được dọn dẹp sạch sẽ với những thi thể ở trên mặt đất.

Phần nào hiểu được tâm lý của mọi người nên cá nhân những phân đội trưởng cũng quyết định làm việc này.

Để họ có thể chấp nhận sự thật rằng...

Người thân của họ...

Đã không thể trở về được nữa.

- Nakata Kiyoshi? Có ai là người nhà của nạn nhân Nakata Kiyoshi không?

Đây cũng là lần thứ ba mà họ nghe thấy anh ta đọc cái tên này.

Sau vài giây quan sát tầm nhìn trước mặt.

Anh ta giơ tay phải lên vẫy nhẹ về phía trước để ra hiệu cho những người bên trong, trong khi chăm chú nhìn vào cuốn sổ bên tay trái và tiếp tục nhiệm vụ của mình.

- Nakata Kiyoshi? Không phải cái ông hay qua lớp mình tìm Tanako đó sao?

- Ukm! Tớ nghe cũng thấy quen quen mà không nhớ ra.

- Cái ông vuốt tóc á hả?

- Đúng rồi đó.

Những tiếng thì thầm to nhỏ từ lớp cậu ta.

Cái tên này cũng không quá xa lạ đối với họ.

Trước đây, khoảng vài tháng trước.

Kiyoshi thường xuyên qua lớp Yukihoshi để rủ Tanako ra ngoài trong giờ ra chơi.

Chính họ cũng không biết mối quan hệ này bắt đầu từ khi nào.

Khuôn mặt nhọn thuôn dài với đôi mắt xám, nhìn trông có vẻ đáng sợ nhưng đó lại là điểm nhấn của anh ta.

Tóc cạo sát hai bên để lộ phần da, mái để dài vuốt về sau và giữ nếp bởi những hộp sáp.

Họ thường đi dạo xung quanh lớp của Tanako.

Cảm thấy họ cũng quá rảnh rỗi để làm việc đó nhưng cũng không muốn phá hoại mọi thứ làm gì cả.

Chính vì thế nên không ai trong lớp là không biết anh ta.

Nói thật, đôi lúc còn ghen tỵ và muốn phá đám cho bỏ ghét.

Mình FA bao nhiêu năm trời không có người hốt mà giờ con bạn có người yêu cao ráo đẹp trai, vuốt keo các kiểu.

Thật là tức điên đến sôi máu.

Nhưng sau bao nhiêu ý nghĩ tiêu cực đó, họ lại trân trọng thứ tình cảm ấy hơn mặc dù đó không phải là của mình.

Phần nào cũng hiểu được tâm trạng của Tanako nhưng họ cũng không thể làm gì trong lúc này.

Từng câu nói phát ra cứ như đang xoáy sâu vào trong tâm trí, đập nát tinh thần mềm yếu của cô ấy trong lúc này.

Những bước đi nặng trĩu chậm rãi tiếp tục tiến về phía trước với vẻ mặt tuyệt vọng.

Những câu nói vang lên bên tai để xoa dịu cô ấy, nhưng mọi nỗ lực đều trở nên vô ích mà thôi.

- Chắc tụi mình nghe nhầm hay trùng tên thôi.

- Đúng rồi. Trường hợp đó cũng không hiếm gặp. Tụi mình kết luận sớm quá.

Đúng là có thể phủi ngoài tai những lời nói đó.

Nhưng thử hỏi có ai mà không thấy nhói khi nghe thấy tên của những người mà mình thương yêu trên cuốn sổ. Với lại người đó lại ở trong phạm vi vụ nổ.

Vậy.

Mọi thứ không phải trùng hợp quá sao?

Cùng cái tên đó và chết trong phạm vi vụ nổ thì được mấy người?

Ngay chính cô ấy cũng muốn tin vào nó. Rằng...

Kiyoshi vẫn còn sống và đang ở đâu đó trong cái lục địa này.

Nhưng thực tế cứ như đang nghiền nát thinh thần mềm yếu đó.

Giọng nam trầm tiếp tục vang lên.

- Không có ai ư? Vậy các cậu để ở đó đi.

"Không biết đây là cái thứ mấy rồi." - đôi mắt buồn rũ xuống, anh ta hướng mắt về chiếc hộp gỗ sẫm màu.

Chiếc hộp gỗ dài gần 2 m, cũng là cái lớn nhất trong lúc này.

Với kích thước đó, đủ để chứa một cơ thể hoàn chỉnh. Giọng nam trầm vang lên bên tai khiến cô ấy giật mình trợn mắt nhìn chiếc hộp đang di chuyển ra xa khỏi không gian sau hai tấm thép lớn, phía bên trái của Tanako, đang được khiêng bởi 4 người trong quân cảnh.

Anh ta lật một trang giấy ngược ra sau và tiếp tục đọc tên những nạn nhân có tên nằm trong cuốn sổ của mình.

Cô ấy hướng tầm mắt và di chuyển chậm rãi theo chiếc hộp gỗ từ nhìn thấy nó.

Hành động mà ngay chính bản thân còn không nhận ra.

Thực tế cứ như đang chứng minh thứ suy nghĩ mà mình đã phủ nhận từ nãy tới giờ.

Chiếc hộp gỗ lớn được để lên mặt đất khiến nó phát ra một tiếng nhỏ khi tiếp xúc với mặt đất.

Âm thanh khiến Tanako dừng lại ngay lập tức khi cách đó hai mét.

Hướng mắt về nó thêm một lần nữa.

Cả cơ thể như không còn chút sức lực đến nỗi khụy chân xuống, quỳ lên mặt đất, hai chân di chuyển dần sang hai bên.

Bốn người họ chỉ nhìn cô ấy một chút rồi hất mắt đi vào trong sau vài giây bàn tán.

Dù không muốn, nhưng cô ấy vẫn phải làm quen với sự mất mát này.

Tanako vẫn cố gắng chối bỏ và phủ nhận sự thật đó mặc dù biết rõ tất cả.

Mặc dù cơ thể vẫn ổn, không có một chút thương tích, cho dù cảm giác mệt mỏi nhưng cũng không tới nỗi.

Nhưng cơ thể ấy cứ như mất hết tất cả sức lực, đến cả việc cử động tay còn khó khăn. Tanako cố gắng nắm chặt lấy lớp đất đá phía dưới rồi di chuyển từng chút một.

Cũng may, xung quanh băng tuyết xung quanh căn cứ đã tan từ rất lâu nhờ vào một cái TST giữ nhiệt phía dưới.

Cánh tay phải run rẩy cố gắng vươn tới trước và di chuyển cơ thể sắp gục ngã.

Hai tay ôm chặt lấy chiếc hộp gỗ, một phần cơ thể tiếp xúc với lớp sơn bóng bên ngoài. Mặc dù nhiệt độ đã được điều chỉnh bởi một cái TST, nhưng luồng hơi đi ra từ nó khiến cô ấy lạnh toát sống lưng.

Cơ thể cứ như đang tiếp xúc với khối băng lớn từ bên trong, mặc dù nhiệt độ thực tế không bao giờ đạt tới ngưỡng này.

Hai tay xoa nhẹ lên lớp gỗ bóng, cô ấy mở chốt ở 4 góc hình chữ nhật.

Dùng mọi sức lực còn sót lại đẩy bật cái nắp gỗ.

Chân Tanako gập lại rồi lệch về một phía, cho dù cố gắng cách mấy cũng không thể duỗi thẳng ra, thậm chí ngay cả việc điều chỉnh cho lưng thẳng còn khó khăn.

Cô ấy đưa mắt gần vào khoảng không gian bên trong chiếc hộp gỗ màu nâu sẫm.

Chân mày cô câu lại, đôi môi cắn chặt như sắp bật khóc.

Lớp bông trắng đệm lên những khe cạnh cứng của chiếc hộp. Phía trên là một chiếc gối và những hoa văn đơn giản trên tấm ruy băng trắng ở cả 4 góc hình chữ nhật.

Mái tóc xõa xuống tầm trán, tếp thành từng nếp cứng như vừa tiếp xúc với nước, hai bên cạo sát nhìn thấy cả phần da.

Áo khoác ves ngoài cùng với chiếc quần tây màu hạt dẻ như tô đậm nét cho chiếc áo sơ mi trắng bên trong.

Có lẽ họ đã cho anh ta một bộ đồ hoàn chỉnh trước khi đưa cơ thể ấy vào những bức tường gỗ chật hẹp này.

Tanako dùng bàn tay phải xoa lên khuôn mặt của anh ta từ phần mang tai xuống.

Mặc dù là con trai nhưng Kiyoshi luôn biết cách chăm sóc da mặt của mình. Làn da trắng mịn cảm nhận rõ ở những đầu ngón tay.

Cho dù cô ấy vẫn làm điều đó trước đây, nhưng không hiểu sao bản thân cô ấy lại muốn chạm vào nó thêm một lần nữa.

Cố gắng nở một nụ cười trong khi bản thân như sắp bật khóc.

- Kiyoshi. Chả phải tớ đã nói với cậu rồi sao. Con trai thì đâu cần chăm sóc da mặt mình quá vậy chứ. Đúng là cậu có thể làm những điều mình thích nhưng mà...

Những kỉ niệm trong quá khứ khiến cô ấy bật cười. Giọng nói bông đùa cứ như đang khiến tâm trạng của Tanako xấu đi.

- Tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi. Khi nhớ về cái lần cậu xài thử mĩ phẩm của con gái khiến tơ buồn cười không chịu được.

Cô ấy vẫn luôn cưỡng ép bản thân để không tin vào thứ mình nhìn thấy.

Bàn tay để dưới cằm Kiyoshi và dần di chuyển ra phía ngoài. Làn da trắng bệch tỏa tỏa hơi lạnh vào bàn tay của Tanako.

Cô ấy bật khóc.

- Nhìn như vậy chả dễ thương tý nào đâu.

Ngay cả bản thân cô ấy cũng không hiểu ý nghĩa của câu nói đó.

Bộ dạng anh ta lúc trước hay của hiện tại?

Chính cô ấy cũng không hiểu mình muốn nói gì nữa.

Môi cô ấy cắn chặt như muốn chảy máu, chân mày cô cau lại. Cố gắng hít một hơi thật sâu như nuốt nghẹn nước mắt của mình.

Làm như thế được vài lần, cô ấy hướng mắt về phía anh ta.

Cô ấy biết bản thân anh ta hiện tại như thế nào. Nhưng bản thân mềm yếu vẫn không thể chấp nhận được sự thật.

Làn da trắng bệch trên khuôn mặt và đôi môi nhợt nhạt ấy.

Cô ấy vẫn phải gồng mình để phủ nhận sự thật, thứ mà tâm trí cô đang dần chứng minh nó, thứ suy nghĩ đang chảy trong não bộ.

Cơ thể anh ta đã ngừng việc truyền máu từ rất lâu. Đó là giải thích duy nhất về luồng hơi lạnh toát tỏa ra từ trong cơ thể anh ta và làn da trắng bệch.

Tanako dùng khuỷu tay trái lau nhẹ lên mắt mình và dùng mu và lòng bàn tay trái thực hiện điều đó thêm một lần nữa.

Cằm dựa vào thành gỗ lạnh toát, cố gắng nở một nụ cười.

Giọng nói run run kèm theo đó là những tiếng nấc ngắt quãng.

- H... Cậu ngủ vậy đủ rồi đó. Dậy đi mà...

Mặc dù bản thân mình biết rõ nhưng vẫn muốn những thứ mình nhìn thấy không phải sự thật.

Dùng tay phải lay nhẹ lên vai của Kiyoshi. Tanako phồng má, bĩu môi, nhõng nhẽo như một đứa trẻ.

- Tớ biết cậu không muốn ở trong đó đâu. Dậy đi mà. Trong đó lạnh lắm.

Luồng hơi lạnh toát tỏa ra từ bên trong. Mặc dù biết nguyên nhân tạo ra nó nhưng bản thân lại chối bỏ suy nghĩ của mình. Sắc mặt của anh ta, nó chỉ giống như đang ngủ. Cô ấy tin và khẳng định một cách mù quáng. Cô ấy chỉ muốn nhìn thấy anh ta tỉnh dậy và nắm chặt bàn tay run rẩy của mình.

- Tớ biết cậu rất mệt mỏi rồi. Nhưng... Hãy dậy vì tớ nhé. Hôm nay không phải là ngày cậu hứa sẽ đưa tớ tới rạp chiếu phim sao... H... Đi mà. Năn nỉ đấy.

Cố gắng nhõng nhẽo và làm khuôn mặt dễ thương trên đôi mi ướt đẫm.

Cô ấy hạ giọng, hướng tầm mắt xuống thành gỗ sẫm.

- Không phải hôm nay có bộ phim cậu thích đó sao... H... Tại sao... H... Tại sao cậu không dậy chứ...

Cô ấy một lần nữa lay nhẹ lên vai của Kiyoshi.

Hai hàng lệ lăn dài trên gò má, rơi xuống ngực áo của Kiyoshi. Bàn tay nắm chặt vai áo của anh ta.

- H... Không phải cậu đã mua vé rồi sao...

Kiyoshi đã mua mua hai tấm vé ấy từ rất lâu để chuẩn bị cuộc hẹn với cô ấy vào hôm nay, bộ phim anh ta thích nhất. Và anh ta sẽ nói hết mọi thứ trong lòng cất dấu bấy lâu nay, nhưng có lẽ, cô ấy sẽ không thể nào nghe được những lời nói ấy nữa.

Những lời anh ta muốn nói.

Từ tận đáy lòng của mình.

Cũng phải mất mấy giờ đồng hồ để có được nó nhưng đối với anh ta, mọi thứ đều xứng đáng. Thậm chí nghỉ học cả buổi chiều để xếp hàng từ trưa.

Bản thân cô ấy cũng ngờ anh ta có thể mua được hai tấm vé đó.

Vì số lượng có hạn cho những suất đầu tiên trong ngày hôm nay nên cũng thấy hơi bất ngờ khi nhìn thấy anh ta cầm nó chạy hối hả về trường khoe với cô ấy khi tan học. Và hôm nay là ngày công chiếu bộ phim ấy và cũng là...

- ... Hôm nay... H... Hôm nay là sinh nhật của tớ... H... Tớ biết cậu vẫn còn nhớ nó... H...

Tiếng nấc nghẹn khiến cô ấy nói chuyện khó hơn.

Đôi mi ướt nhìn Kiyoshi với ánh mắt tức giận.

- ... Không phải cậu đã hứa rồi sao!...

Hai tay lay mạnh vai Kiyoshi khiến âm thanh phát ra từ chiếc hộp gỗ sẫm.

- Tớ biết... H... Tớ biết cậu vẫn còn nhớ... Nhưng... H... Nhưng mà tại sao chứ...

Sau những hành động mạnh bạo của mình. Đôi mi buồn rũ xuống, hai tay nắm chặt thành gỗ bóng cứ như muốn bóp nát nó.

- Không phải cậu đã nói là sẽ cho tới một bất ngờ sao?

Sau khi hạ giọng xuống cô ấy hít vào một hơi dài để lấy lại bình tĩnh.

- Mà sao cho đến bây giờ tớ vẫn chưa thấy gì cả.

Những tiếng nấc khi nãy biến mất. Bàn tay thả lỏng ra.

- Cậu cũng giỏi...

Câu nói như bị nuốt nghẹn trở lại.

Cô ấy ngước mặt lên nhìn anh ta với khuôn mặt như đang ngộ ra điều gì đó.

- À đúng rồi! Chắc đây cũng là một phần trong kế hoạch của cậu đúng không? Tớ hiểu cậu quá mà. Hmm... Tớ sẽ chờ xem cậu làm gì.

Khoanh tay trước ngực, phồng má rồi nheo mày.

Nghe cứ như một câu bông đùa nhưng nó khiến cô ấy như muốn bật khóc. Khó khăn lắm mới gượng lại được. Cố gắng tỏ ra mình ổn.

Mặc dù biết chuyện đó nhưng bản thân thân vẫn chưa thể chấp nhận sự thật. Cho dù có cố gắng chối bỏ nó cách nào đi chăng nữa thì thực tế cứ như đang khẳng định dòng suy nghĩ đang chảy trong não bộ. Luồng hơi ấm áp từ cơ thể ấy, nhịp tim, hay những thứ khác cô ấy vẫn không thể cảm nhận được.

Tất cả giống mọi thứ trên một cái xác chết.

Nhưng Tanako vẫn cố gắng phủ nhận lại mọi thứ và tự an ủi mình.

Sau vài giây im lặng.

Cô ấy cố gắng nở một nụ cười trong khi đôi mi vẫn còn ướt đẫm.

Thứ cô ấy mong muốn trong lúc này là hình ảnh Kiyoshi tỉnh dậy mỉm cười và nói "Bất ngờ chưa".

Lúc đó Tanako sẽ trị cho một trận vì cái tội làm người ta lo lắng.

Cô ấy ngốc, cô ấy ngốc quá đúng không?

Ngốc tới nỗi tự tạo ra và cố gắng tin vào suy nghĩ của mình.

Tất cả chỉ là trò đùa của Kiyoshi dành riêng cho cô ấy nhân ngày sinh nhật. Trước đây cũng vậy, anh ta luôn làm những thứ điên rồ đó và sẵn sàng bỏ ra một mớ thời gian. Họ quen nhau cũng đã lâu nhưng chưa lần nào là thành công cả, lúc nào cũng bị phát hiện khiến cô ấy phải giả bộ như bị mắc bẫy. Cô ấy ước rằng mọi thứ sẽ như như lúc trước.

Nhưng đây đã không còn là trò đùa nữa.

- Cậu dấu nó hơi lâu rồi đó. Cho tớ xem đi.

Bản thân vẫn tin vào thứ suy nghĩ mù quáng đó. Nhưng thực tế cứ như đang đập nát tia hi vọng mỏng manh mà chính cô ấy tạo ra. Hiềm nỗi, cô ấy vẫn cố gắng xếp lại những mảnh vỡ ấy trong suy nghĩ của mình.

Tanako áp má mình lên thành gỗ sơn bóng, nhõng nhẽo như một đứa trẻ.

Cô ấy rê tay từ phần cổ rồi dọc theo chiều cúc áo.

Đến phần bụng của anh ta cô ấy đưa tay lên phía trước, phần eo trái của Kiyoshi, trong khi tay còn lại vẫn nắm chặt thành gỗ lạnh toát.

Chân mày cô cau lại, môi cắn chặt như sắp bật khóc.

- Ra ngoài đi... Tớ không thích cậu ở trong đó đâu...

Giọng nói run run của Tanako cứ như ẩn chứa một sự yếu đuối chưa từng có. Họ chưa bao giờ thấy Tanako như vậy, chưa bao giờ cô ấy phải khóc khi ở bên Kiyoshi. Nhưng trong lúc này, chính Kiyoshi lại là nguyên nhân khiến cô ấy trở nên như vậy.

Bỗng nhiên lớp vải màu hạt dẻ lún sâu xuống dưới khiến cô ấy hẫng tay chạm vào những lớp bông mịn dưới đáy của chiếc hộp gỗ. Cử động những ngón tay run rẩy của mình. Đôi mi ướt đẫm, nhớn nhác hướng mắt về 4 lớp vải đang bị những ngón tay đè lên.

Bên trong không có bất cứ thứ gì, tất cả chỉ là một khoảng không trống rỗng. Những lớp bông êm mịn cảm nhận rõ dù đã qua 4 lớp vải.

Sức chịu đựng vượt quá giới hạn. Bất ngờ, cô ấy đưa cằm mình khỏi cạnh gỗ, hai tay nắm chặt lấy hai bả vai của Kiyoshi rồi lay mạnh.

- Nè! Dậy đi chứ! Cậu không nghe tớ nói gì sao!

Dừng lại một giây ngắn ngủi, cô ấy kéo cơ thể lạnh toát ngồi dậy rồi ôm chặt lấy nó.

Hai tay ôm loạn xạ cho tới khi chạm vào phần eo trái của Kiyoshi.

Phần vải lõm sâu vào trong khiến vòng tay của cô ấy như đang siết lại, chạm vào những đốt sống lưng.

Phần eo phía bên trái đã biến mất hoàn toàn.

Đôi tay run rẩy dừng lại rồi di chuyển lên phía trên. Nhưng càng di chuyển lên thì phần cơ thể bên trái càng biến mất cho tới khi chạm tới khớp vai.

- Nè! Đừng có đùa nữa!

Tanako để hai tay lên vai Kiyoshi và lay mạnh vai cậu ta trong cơn tức giận.

- Cậu có nghe tớ nói gì không! Kiyoshi!

Toàn bộ phần eo trái đến phần vai của Kiyoshi đã biến mất. Thứ có thể cảm nhận chỉ là những đốt xương sống sau hai lớp vải mỏng mà thôi.

Luồng hơi lạnh toát khiến cô ấy như muốn buông vòng tay ấm áp của mình ra nhưng Tanako lại siết chặt nó hơn nữa.

Cô ấy ôm ngang người Kiyoshi. Tựa sát vào ngực anh ta rồi gào lên một tiếng thảm thiết. Tanako dụi đầu liên tục vào lớp vải mỏng phía trước khiến nước mắt của cô ấy thấm lên chiếc áo sơ mi trắng của cậu ta. Giọng nói yếu ớt run run.

- Tớ... Tớ xin lỗi... Tớ xin lỗi mà... Cậu đừng đùa như thế nữa được không... Tớ... Tớ sợ lắm...

- Tanako...

Giọng nói của cô ấy khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề hơn. Tanako đã mất đi tất cả mọi thứ, từ người thân cho đến những thứ mà cô ấy yêu quý nhất. Đây không phải lần đầu cô ấy nhận lại những chiếc hộp gỗ lạnh toát này, mà cô ấy đã nhận rất nhiều cái trước đó. Thực tế cứ như đang đóng thẳng xuống cơ thể mềm yếu của cô ấy.

Luồng hơi lạnh toát một lần nữa làm Tanako lạnh toát sống lưng khiến cô ấy trở nên hoảng loạn.

- Tớ... Tớ biết... Tớ biết lỗi rồi... Cho nên cậu đừng giận tớ nữa...

Bỗng nhiên cô ấy thả lỏng vòng tay đang siết chặt rồi nhìn đôi mi đang khép chặt. Cô ấy phồng má bĩu môi nói với giọng bông đùa.

- Nhưng mà nếu xét cho kĩ thì... Tớ cũng có lỗi gì đâu? Không phải do cậu hết sao. Tớ không thể nhường nhịn cậu mãi được. Tớ sẽ cho cậu cơ hội cuối cùng để chuộc lỗi. Bây giờ tớ sẽ đếm từ một đến ba. Nếu cậu không trả lời là tớ giận thật luôn.

Tanako cúi thấp người xuống và nới lỏng vòng tay của mình ra, để nhẹ cơ thể Kiyoshi vào trong chiếc hộp gỗ sẫm. Tanako ngồi theo kiểu seiza, khoanh tay và quay lưng về phía sau, phồng má bĩu môi nói với giọng nhõng nhẽo.

- Một...

Cứ mỗi khi cô ấy định chấp nhận sự thật thì có thứ gì đó trong cơ thể cô ngăn cản việc đó lại.

- Hai...

Chính cô ấy cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa.

Chắc có lẽ ẩn sâu trong lòng, cô ấy cũng muốn những ngày tháng vui vẻ ấy quay trở lại. Muốn bảo vệ nó mãi mãi trong tâm trí của mình.

- Ba!

Đây cũng là tiếng đếm cuối cùng.

Nhưng thứ đáp lại cô ấy chỉ là một khoảng không im ắng.

Dù có cố gắng không tin vào những thứ mình nhìn thấy, cố gắng tỏ ra mình ổn, nhưng cơ thể chết tiệt ấy lại không nghe theo lời cô ấy.

- Im lặng như thế là tớ giận luôn đó.

Tanako cắn chặt môi, chân mày cô cau lại cứ như sắp bật khóc. Dù cố gắng cách ấy cũng không ngăn lại được. Đôi mi ướt rưng rưng nước mắt. Câu nói cứ như bị nuốt nghẹn trở lại. Khó khăn lắm mới nói ra được với giọng run run.

- ... Tại sao... Tại sao... Cậu không trả lời chứ... Tên ngốc này...

Hai tay chống thẳng lên đầu gối đang gập lại. Tanako hạ tầm mắt xuống, cô ấy bật khóc.

- Không phải... Không phải cậu đã hứa... Khi nào tổ chức đám cưới... Cậu sẽ cho tớ làm cô dâu sao... Tại sao cậu lại không giữ lời chứ...

Đó cũng là lời hứa duy nhất Kiyoshi có đủ can đảm để nói với cô ấy. Khác với vẻ bề ngoài của mình, cậu ta luôn là sống khép kín và cố gắng gồng mình trở thành một mẫu người hoàn thiện. Kiyoshi luôn muốn dấu suy nghĩ và tình cảm của mình. Hay cả mối quan hệ này, thực chất chỉ là một đôi bạn thân cùng suy nghĩ vì không có ai bộc lộ tình cảm cho đối phương biết cả. Câu nói bông đùa ấy bỗng nhiên trở thành một lời hứa giữa hai người. Nhưng có lẽ...

Lời hứa ấy sẽ không thể nào thực hiện được nữa.

Cô ấy hướng tầm mắt về khoảng không gian trong chiếc hộp gỗ sẫm với khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

- ... Cậu đúng là tên...

Câu nói bỗng nhiên bị chặn lại khi Tanako nhìn thấy bàn tay phải đang nắm của anh ta.

Theo dòng suy nghĩ trì trệ của mình. Tanako nắm chặt lấy nó.

Bàn tay cứ như đang bóp chặt lấy thứ ở bên trong. Cho dù có cố gắng mở nó ra thì cũng rất khó, giống như một khối thép cứng bao phủ. Thậm chí là dùng sức của cả hai tay thì chuyện này cũng gần như bất khả thi.

Tanako luồn ngón tay vào những khe hở nhỏ và từ từ nới lỏng nó ra.

Khó khăn lắm mới lấy được thứ bên trong.

Một tấm nhựa màu đỏ giống với mấy con chip, chỉ khác ở chỗ là không có kim loại hay vi mạch điện tử, diện tích khoảng 1 centimet vuông.

- TST không gian?

Tanako để nó vào lòng bàn tay rồi ấn nhẹ ở giữa.

Một vòng tròn ma pháp màu đỏ xuất hiện, nằm cách một khoảng song song với "con chip".

Vầng hào quang cùng màu chiếu từ một chấm đen ở giữa tấm nhựa mỏng, đâm qua vòng tròn và tỏa ra thành hình nón hướng từ dưới lên. Thứ ánh sáng đó cũng nhạt dần theo chiều tương tự.

Một màn hình đỏ như một tấm kính màu trong suốt xuất hiện. Những dòng chữ dần xuất hiện và sau đó là một đoạn video hội thoại anh ta đã quay trước đó.

- Tuy rằng hơi sớm nhưng tớ đã tốn rất nhiều công để lựa đó. Không được càu nhàu nghe chưa. Thấy tớ có ghê gớm không. He he... Hmmm... Sao đây ta. Tớ không giỏi văn vở cho lắm nên chỉ nói được như vầy thôi. Chúc mừng sinh nhật cậu. Tanako... Chắc cậu cũng biết tớ cũng ngại nói mấy lời này lắm nên mới quay video như vậy. Tớ mong... Thấy cậu mặc nó trong ngày cưới của chúng ta lắm đó.

Nói xong câu này, mặt Kiyoshi đỏ bừng hết cả lên.

Anh ta đã cố gắng bảo vệ món quà đó cho đến những giây phút cuối cùng. Mặc cho chúng xâu xé, cắn nát cơ thể anh ta nhưng bàn tay ấy vẫn nắm chặt lấy thứ bên trong, kể cả khi mất đi nhận thức của mình.

Vừa dứt câu nói, một tấm laser chiếu từ trong màn hình quét qua cơ thể của Tanako khiến cơ thể của cô ấy chìm trong thứ ánh sáng màu trắng bạc.

Sau vài giây ngắn ngủi, ánh sáng đó chói lòa lên khiến cô ấy không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

[…]

Ánh sáng đó tắt lịm.

Đang cố gắng mở mắt quan sát xung quanh. Đoạn video trên tiếp tục.

Kiyoshi dùng ngón trỏ gãi nhẹ lên đầu, mặt đỏ như gấc.

- Đây... Đây là chiếc váy tớ đã chuẩn bị cho ngày cưới của chúng ta. Nhưng do tớ không có nhiều tiền nên chỉ thuê nó trong ngày hôm nay thôi. Sáng mai tớ phải trả cho chủ cửa hàng rồi. Cũng may là ông ấy tốt cho tớ thuê với giá rẻ. - anh ta mỉm cười - chứ thật sự tớ cũng không biết làm sao luôn. Mà thôi kệ đi. Hôm nay là sinh nhật của cậu mà, nên cũng không cần quan tâm mấy chuyện đó đâu ha. Mà... Nói thật nha... Tớ cũng muốn nhìn cậu mặc nó lắm đó. Tanako.

Bộ đồng phục trên người cô ấy bỗng chốc trở thành một chiếc váy cưới màu trắng tuyết. Mặc dù trên đó không được đính đá quý hay thậm chí chất liệu chỉ thuộc tầm trung, nhưng trong mắt cô ấy, nó như đang sáng lên trong không gian tối đen.

Vải che tới trước ngực và để hở hai vai cùng với một chiếc nơ trắng phía sau. Phần vải phía dưới dài tới nỗi cho dù có đứng thẳng lên thì nó vẫn chạm xuống đất.

Tấm nhựa đỏ vỡ ra thành những chấm sáng rồi sau đó liên kết lại với nhau tạo thành một chiếc hộp nhỏ trong lòng bàn tay của Tanako, bên ngoài phủ một lớp vải nhung mịn màu đỏ.

Cô ấy mở nó ra với đôi tay run run của mình.

Bên trong là hai chiếc nhẫn được đính một viên đá quý. Tuy nó không lấp lánh như kim cương, cũng không đủ tiêu chuẩn đối với một món trang sức. Giọng nói của Kiyoshi vang lên bên tai khiến cô ấy hướng mắt về màn hình.

Kiyoshi gãi nhẹ lên đầu, khuôn mặt đỏ như táo chín, anh ta mỉm cười ngại ngùng.

- Đó... Đó là nhẫn cưới của chúng ta... Có vẻ hơi sớm nhưng mà... Tớ muốn cậu đeo nó. Có áo cưới mà không có nhẫn thì kì lắm nên tớ đã mua nó. Rẻ thôi! Rẻ thôi!... Cho nên cậu cũng đừng quan tâm nhiều về chuyện đó. Tớ không có nhiều tiền nên chỉ mua được cặp nhẫn này thôi. Tuy rằng không phải vàng bạc hay kim cương mà chỉ là kim loại rẻ tiền. Với lại tớ cũng không biết mẫu mà cậu thích nữa nên chỉ lựa theo suy nghĩ thôi. Mong cậu nhận nó. Tớ cũng muốn đeo nó cho cậu vào ngày cưới của chúng ta. Và cuối cùng - Kiyoshi cúi đầu với khuôn mặt đỏ bừng - Tớ... Tớ... Tớ yêu cậu nhiều lắm, Tanako!

Vừa dứt câu nói màn hình vỡ ra thành những đa giác rồi phai dần đi trong không khí.

Tanako ôm chặt lấy chiếc hộp nhẫn rồi bật khóc, giọng cô ấy run run.

- Cậu đúng là đồ ngốc mà. Tớ chỉ cần cậu mở mắt ra thôi. Chứ tớ... Không cần mấy thứ này!

Vừa dứt câu nói, cô ấy quăng mạnh chiếc hộp nhẫn xuống đất khiến chốt của nó bung ra. Hai chiếc nhẫn rơi ra bên ngoài. Đôi mi buồn rũ xuống, cô ấy hướng mắt về hai chiếc nhẫn.

- Tớ không cần... Tớ không cần thứ gì cả. Tớ chỉ cần cậu thôi... Điều đó quá khó sao...

Điều duy nhất cô ấy muốn trong lúc này là cơ thể lạnh toát đó có thể tỉnh dậy và mỉm cười với cô ấy một lần nữa.

- Chúng ta sẽ tiếp tục hẹn hò và tiếp tục khoảng thời gian hạnh phúc ấy. Cậu biết không, lần đầu tiên gặp, cậu cứ như con nít vậy. Cứ mỗi khi nhìn thấy tớ là y như rằng, hành động lúng túng, nói năng loạn hết cả lên. Lúc nào cũng kiếm cớ qua lớp tớ... Thật sự khi nhớ lại mất chuyện đó tức cười thật.

Những kí ức trong quá khứ cứ như muốn cô ấy bật cười. Nhưng cho dù có cố gắng làm chuyện đó thì cũng không thể. Cô ấy hướng mắt về hai chiếc nhẫn, đôi mi buồn rũ xuống.

Tanako đi tới và nhặt hai chiếc nhẫn đó lên rồi để nó về chỗ cũ, trong chiếc hộp nhẫn màu đỏ nhung. Sau đó quay trở lại chiếc hộp gỗ đó.

Mở hộp nhẫn, lấy ra ra một chiếc nhẫn rồi đeo vào tay phải của anh ta.

- Cậu nói hơi sớm nhưng mà không sao đâu. Hôm nay vẫn là ngày hạnh phúc nhất trong đời tớ...

Tanako hít một hơi dài như nuốt nghẹn nước mắt vào trong.

Không biết câu nói đó có ý nghĩa gì nhưng cô ấy vẫn cố gắng nở một nụ cười với đôi mi ướt đẫm.

Không phải chính anh ta đã khiến cô ấy như thế này hay sao?

Hạnh phúc?

Đó không phải thứ cô ấy cảm nhận được.

Tanako đang lừa dối chính bản thân mình. Cô ấy muốn che dấu nó, che dấu chính cảm xúc của mình. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của cô ấy, cơ thể lại hành động ngược lại.

- Cảm ơn cậu nhiều lắm... Bộ váy và cả chiếc nhẫn nữa... Tớ rất thích... Cho nên cậu cũng không cần phải quan tâm chuyện đó đâu...

Cô ấy đưa chiếc nhẫn còn lại vào tay phải anh ta rồi cố gắng dùng cả hai tay để điều khiển cánh tay bất động đó.

Vòng kim loại nhỏ màu trắng bạc xỏ vào ngón tay run run của Tanako, cô ấy hướng mắt về phía Kiyoshi và nở một nụ cười.

- Thật sự tớ cảm thấy hạnh phúc lắm... Khi được làm cô dâu của cậu...

Cơ thể của cô ấy đã dần chấp nhận sự thật về những thứ mà mình nhìn thấy trước mắt và lần này không có bất cứ một dòng suy nghĩ nào phủ nhận nó.

Cô ấy vẫn cố gắng gồng mình để nuốt nghẹn nước mắt vào trong.

Vừa dứt câu nói, cô ấy bật khóc.

- ... Tớ... Tớ xin lỗi... Ngày hạnh phúc như thế này mà tớ khóc thì coi sao được...

Một nụ cười tỏa ra từ khóe môi vừa cắn chặt.

Cứ mỗi khi Tanako hướng mắt về đôi mi đang khép chặt ấy thì tim cô lại nhói lên như bị cọc sắt đâm vào.

Cố gắng lau đi những giọt nước mắt đó, nhưng vẫn không thể nào ngăn hai hàng lệ đang lăn dài. Cô ấy bỏ cuộc sau bao nhiêu cố gắng của mình. Dùng hai tay che mặt lại rồi gào lên một tiếng thảm thiết.

- Ai nói tớ hạnh phúc chứ! Tớ biết... Tớ biết!... Cậu... Cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa!... Tớ vẫn luôn cố gắng lừa dối bản thân mình rằng cậu sẽ mở mắt ra và cười nói với tớ một lần nữa... Nhưng...

Chưa kịp dứt câu nói, cô ấy tiếp tục gào lên thảm thiết cứ như đang giải tỏa hết tất cả.

Những ngày tháng đẹp đẽ ấy. Cô ấy vẫn sẽ giữ mãi trong tâm trí của mình. Cho dù có cố gắng phủ nhận thực tế như thế nào đi chăng nữa thì nó cứ như đang bóp nát tia hi vọng nhỏ nhoi mà cô ấy đang cố gắng bảo vệ. Cho tới khi không thể sắp xếp lại những mảnh vỡ được nữa.

Khoảng thời gian hạnh phúc ấy...

Sẽ mãi mãi...

Không thể nào quay trở lại được nữa...

Tanako ôm chiếc nhẫn ở trên tay rồi hướng tầm mắt xuống. Nắm chặt lớp vải trước ngực, môi cô cắn chặt, hít một hơi dài như nuốt nghẹn nước mắt vào trong.

- Không có cậu... Cuộc sống của tớ còn có ý nghĩa gì nữa...

- Tại sao không.

Giọng nam trầm vang lên bên tai khiến cô ấy giật mình quay lại.][/SPOILER]