Thì ra vết sẹo trên cẳng tay của hắn từng khâu con chip vào. Chỉ bằng cách này hắn mới có thể mang được sự thật đến với tôi.
Đôi tay run rẩy, tôi lấy điện thoại di động trong túi ra và bấm một dãy số điện thoại.
Cuộc gọi được kết nối ngay lập tức. Tôi bật khóc:
"Cảnh Chiêu, tôi biết, tôi biết hết tất cả rồi...Bây giờ anh đang ở đâu?"
Cảnh Chiêu dỗ dành tôi và hứa với tôi sẽ về nhà ngay lập tức.
Sau khi cúp điện thoại, tôi ngơ ngác nhìn vào khoảng không. Chờ một lúc vẫn không có tin tức gì, tôi đành đi ra ngoài đợi.
Nửa tiếng sau, tôi bỗng nhiên thấy hoang mang, cảm thấy lo lắng. Vừa rồi đầu óc tôi quá hỗn loạn nên quên hỏi hắn đang ở đâu.
Thời gian như kéo dài vô tận, cuối cùng tôi không thể kìm được mà gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
Cuộc gọi không được kết nối.
Cảm giác hoảng loạn ngày càng mạnh mẽ hơn. Tôi gọi lại vẫn không kết nối.
Tôi sai trợ lý tìm Cảnh Chiêu, trong lúc đó vẫn kiên trì gọi điện. Cuối cùng, cuộc gọi đã được kết nối.
“Alo, Cảnh Chiêu, anh…"
"Cô là bạn của anh ấy à?"
Trong đầu tôi vang lên một tiếng “ầm”, tôi cứng người lại:
"Đúng vậy, anh là? "
"Bạn của cô bị tai nạn xe hơi, tôi hy vọng cô có thể đến đây.”
Tôi cầm điện thoại, như thể đang rơi vào hầm băng.
Khi tôi chạy đến hiện trường tai nạn, một nhóm người đang vây quanh, cảnh sát giao thông đang duy trì trật tự.
Tôi nhìn thấy Cảnh Chiêu nằm trên mặt đất, tôi đẩy đám đông ra, bất chấp chạy tới.
Cùng lúc đó, xe cứu thương đến.
Trên đường đến bệnh viện, quần áo hắn dính đầy máu. Tôi vẫn bám chặt lấy Cảnh Chiêu.
Hắn hít một hơi sâu, mỉm cười nhìn tôi, giơ tay lau nước mắt cho tôi, tiếc là hắn không còn sức nữa. Tôi cầu xin hắn cố gắng lên, sẽ đến bệnh viện ngay thôi.
Hắn mở miệng muốn nói gì đó, tôi áp lại gần lắng nghe, vẫn là giọng điệu dỗ dành quen thuộc:
“Bé ngoan, đừng giận.”
Không ai biết, chúng tôi đã trải qua yêu hận trong hai kiếp.
Họ sẽ chỉ nghĩ chúng tôi giống như một cặp đôi bình thường, một đôi vợ chồng trẻ, khi bạn trai bị thương nặng vẫn phải an ủi cô bạn gái nhỏ của mình.
“Em không giận, Cảnh Chiêu, anh cố gắng thêm một chút nữa thôi được không?"
Hắn nhẹ nhàng “Ừm” rồi lại nói:
“Đừng quên anh, được không?”
Tôi hốt hoảng đến mức không khỏi run tay:
“Em sẽ không quên, không quên, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian nữa, anh....."
Chưa kịp nói xong, Cảnh Chiêu đã yếu ớt mà buông tay xuống, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Bàn tay hắn dần dần trở nên lạnh lẽo. Cùng lúc đó, một giọng nói xẹt qua đầu tôi, nhanh đến mức tôi không thể bắt kịp:
"Nhiệm vụ đã hoàn thành."
Cơn gió dài thổi qua con hẻm tối tăm, xuyên qua vết máu, lướt qua đôi mắt đang nhắm của hắn.
Hệ thống xuất hiện, chúng tôi đã kẹt sâu trong nhân quả.
Giờ đây, vỏ bọc của số phận đẫm máu đã được lật tẩy.
Cùng là tai nạn xe cộ, cùng là một mạng người.
Lặp đi lặp lại, cuối cùng chúng tôi cũng phải cách biệt âm dương.
Tôi lau sạch vết máu trên mặt hắn, sững sờ tại chỗ, không rơi một giọt nước mắt nào