Kẻ Điên

Chương 20



"Anh biết hết, anh nhìn thấy hết." Tô Lam run rẩy vuốt mặt anh: "Trước đó em còn cầm quần áo của anh, ngửi mùi hương của anh, tối ngày anh đính hôn, em trốn trong phòng khóc, còn có, khi em học cấp 3, em viết thư tình cho anh, viết rồi lại xóa, viết rồi lại xóa..."

"Bốp!!" Lời còn chưa dứt, Hạ Vũ Trạch hung hăng tát vào mặt Tô Lam, đây là lần đầu tiên anh đánh Tô Lam, anh dùng hết toàn bộ sức lực, đánh xong lòng bàn tay cũng đỏ.

Tô Lam sững sờ đứng tại chỗ, kinh ngạc không thôi.

Hạ Vũ Trạch khổ sở: "Anh làm tôi thấy thật gớm ghiếc..."

"Anh..." Tô Lam mở to đôi mắt đỏ ngầu, ngây ngốc chỉ vào chính mình: "Anh gớm ghiếc?"

Hạ Vũ Trạch mấp máy môi, không trả lời, thế nằm của anh hiện giờ cực kỳ khó xử, hai đùi bị bá đạo khống chế, không thể khép lại, thân mình cũng cứng đờ.

Tô Lam cười, cười đến thê lương: "Em thật sự cảm thấy anh thật gớm ghiếc?"

Cái từ "gớm ghiếc" này đối với một Tô Lam từ nhỏ đã được người khác bọc trong ca ngợi lớn lên mà nói, tựa như một cây đao, hung ác đâm thủng trái tim hắn, hắn không tiếp thu được, đây là thứ được phát ra từ miệng của người mà hắn yêu nhất.

"Được..." Sau khi cười xong, hắn lạnh mặt, nới lỏng cà vạt trên cổ: "Hôm nay anh sẽ cho em biết cái gì mới là gớm ghiếc thật sự."

Hắn như mãnh hổ bổ nhào đến, đè Hạ Vũ Trạch lên chiếc giường bẩn thỉu kia. Bên dưới lớp chăn nệm thậm chí còn có mấy con chuột bị kinh hoảng.

Hạ Vũ Trạch gớm muốn chết: "Tô Lam anh điên rồi!!"

Tô Lam có thói ở sạch, là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, hắn thậm chí còn không cho phép xảy ra tình trạng bày biện đồ vật không chỉnh tề trong nhà. Hiện tại, hắn có thể ném Hạ Vũ Trạch lên chiếc giường bẩn thỉu này, hẳn là đã hoàn toàn phát điên, mất hết kiểm soát.

"Người khác có thể sao anh lại không thể????" Hắn điên cuồng bổ nhào lên người anh, xé rách quần áo anh, Hạ Vũ Trạch phản kháng, bị hắn bạt tay cho ngoan ngoãn lại: "Anh thua nó ở chỗ nào hả, em nói cho anh biết đi Hạ Vũ Trạch???"

Hạ Vũ Trạch khóc gào: "Cậu ấy sẽ không đánh tôi!!!"

Hai bên mặt vừa nóng vừa rát. Tô Lam đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, vươn tay vuốt ve gương mặt bị đánh sưng: "Chỉ cần em nghe lời, anh sẽ không đánh em... em đã quên rồi à? Trước kia anh đối xử với em như thế nào? Hả?"

Hạ Vũ Trạch không quên, Tô Lam từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu săn sóc anh, anh muốn cái gì thì chỉ cần nhỏ nhẹ xin, cho dù ba mẹ nuôi ở Tô gia không thích anh, nhưng nể mặt mũi Tô Lam cũng sẽ không nói gì.

"Ca... tôi không quên. Trước kia có ý nghĩ khác thường với anh là tôi sai... Hiện giờ tôi nghĩ thông suốt rồi, anh có cuộc sống của riêng mình, ca ca, anh có con đường mình phải đi. Chúng ta... không có khả năng."

"Câm miệng!!!"

Lại là một quyền giáng xuống mặt Hạ Vũ Trạch, nướu răng Hạ Vũ Trạch bị đánh đến đổ máu. Anh như một con búp bê rách, mềm oặt nằm trên giường, thống khổ há miệng thở dốc.

Hàng mi dài của Tô Lam run run, đôi mắt đỏ ngầu tích tụ những giọt nước mắt oán hận, vẻ mặt dữ tợn như ác quỷ vừa bò ra khỏi địa ngục.

Hạ Vũ Trạch khổ sở cười cợt: "Tô Lam, anh giết tôi đi."

Tô Lam nắm tóc anh, hung tợn nói: "Giờ em muốn chết? Đã quên lúc trước là ai quỳ trên đất xin anh cứu mạng hả? Sao? Làm gì có chuyện tốt vậy chứ?"

Hắn túm anh lôi xuống giường, kéo anh ra bên ngoài, "Hình như cậu em trai yêu dấu của anh đã quên mất chuyện 10 năm trước rồi ha... Vậy để anh giúp em nhớ lại cho rõ... nhớ lại em đã từng quỳ gối cầu xin anh thương xót như thế nào!"

Đau quá! Da đầu như sắp rớt ra!!

Hạ Vũ Trạch đã đoán được hắn muốn đem mình đến chỗ nào, anh điên cuồng đạp đá lung tung: "Tôi không đi!! Tôi không đi!!!!"

Tô Lam âm ngoan cười: "Không có nghe em đâu!"

Tô Lam còn quen thuộc với tòa bệnh viện này hơn cả Hạ Vũ Trạch, hắn nắm tóc anh lôi thẳng đến tầng hầm.

Cùng lúc đó, trên lầu truyền đến tiếng bước chân lẹp bẹp lẹp bẹp của hai người. Biết được ai đang sốt ruột chạy về phía mình, Hạ Vũ Trạch nhịn đau hét lớn: "Trương Tự Hách!!! Anh ở dưới tầng hầm A!!!!"

Tô Lam đang túm tóc anh phát khùng, hung hăng đập anh vào vách tường, một chiếc răng khôn bị đập rơi ra, cùng với hỗn hợp máu đặc sệt bị Hạ Vũ Trạch ho ra trên mặt đất, anh kêu không nổi nữa, chỉ có thể mặc cho Tô Lam thô bạo kéo anh xuống tầng hầm.

Cửa lớn tầng hầm bị khóa trái.

Tô Lam bật mở ánh đèn mờ nhạt dưới tầng hầm, nơi này là hệ thống tự phát điện, không phải hệ thống điện lực của bệnh viện, vậy nên máy phát điện vẫn dùng được.

Hạ Vũ Trạch mềm oặt ngồi trên đất lạnh ho khan, ho ra toàn là máu.

Trước kia, dưới tầng hầm toàn là tủ đông, hiện tại đã bị cảnh sát dọn sạch, chỉ còn vài ngăn tủ và bàn.

"Còn nhớ không? Lúc trước em nằm ở chỗ này..." Tô Lam kéo anh lên, hung hăng ném anh lên giường phẫu thuật lạnh băng: "Là anh... à anh đưa Tô gia tới cứu em. Nếu không thì trái tim của em đã đang nằm trong ngực anh rồi!"

Trái tim?

Hạ Vũ Trạch sửng sốt: "Ý... gì?"

Tô Lam nghiêng đầu, âm hiểm cười: "Ờ đúng ha, em vẫn chưa biết. Nhất định là bọn họ đã giấu em rồi."

"Còn nhớ Tiểu Vũ, Thi Lan, A Kiệt không?" Tô Lam bình tĩnh nói ra ba cái tên này. Hạ Vũ Trạch sao có thể không nhớ, đó là những người bạn đã từng chơi cùng anh, đã từng thân thiết như anh em, cực kỳ thân mến.

Khoảng thời gian Tô Lam sắp không chịu nổi căn bệnh đáng sợ kia, cả đám vẫn luôn ở bên cổ vũ hắn sống tiếp. Bây giờ, bốn người nhưng chỉ có một mình Hạ Vũ Trạch còn sống.

"Anh muốn nói cái gì?"

Bên cạnh hắn còn ba cái giường giải phẫu, Tô Lam tùy ý ngồi lên một cái trong đó, chỉ vào một bộ phận trên người mình, không chút để ý mà nói: "Chỗ này là quả thận Thi Lan đưa cho anh."

Hắn lại chỉ một cái giường khác: "Máu của Tiểu Vũ hiện đang chảy trong người anh."

"Còn có A Kiệt." Hắn cười như không cười che trái tim mình: "Chỗ này vốn nên là trái tim của em, nhưng hiện tại là của A Kiệt. Vốn chỉ cần em chết bọn họ đều có thể sống tiếp... Hạ Vũ Trạch, em nghĩ mình là ai? Em chẳng qua chỉ là cơ quan máu thịt thay thế của anh thôi... Đáng tiếc, ai biểu anh yêu em cơ chứ, anh luyến tiếc em phải chết, nên anh kêu bọn người kia giết họ, một người cũng không tha."

Hạ Vũ Trạch hận đến nghiến răng: "Anh là đồ khốn kiếp!"

Hắn thở dài một hơi, không phải đang tiếc hận, mà là đang cảm nhận sự sảng khoái khi được sống lại.

"Trước ngày anh làm phẫu thuật, em từng quỳ bên giường anh, cầu xin anh cứu em... Nếu hôm đó em không xin anh, vậy thì người chết đã không phải là bọn họ rồi, mà là em... Hạ Vũ Trạch, em cứ luôn chỉ trích anh... nhưng mà em có tốt lành gì đâu?"

Sự thật từ miệng hắn nói ra lại nhẹ nhàng như vậy, thật giống như đang nói tới chuyện vặt vãnh, giống như sinh mạng của bốn người họ hèn hạ như con kiến, không đáng bàn tới.

Hạ Vũ Trạch không tin nổi mà trợn trừng hai mắt đỏ bừng: "Anh đang lừa tôi đúng không?"

Lúc ấy, anh thật sự có quỳ xin Tô Lam, bởi vì anh từng nghe lén được cuộc nói chuyện của nhóm bác sĩ mổ chính, hay tin mình sắp phải trở thành cơ quan thay thế cho Tô Lam, anh vô cùng hoảng loạn, vậy nên anh đi cầu xin Tô Lam buông tha cho mình, nhưng trời xui đất khiến lại làm ba người bạn khác vì anh mà bỏ mạng.

"Đùng ——"

Cửa tầng hầm bị bạo lực đạp đá.

Là Trương Tự Hách!!

Hạ Vũ Trạch kích động mở to hai mắt, anh mong mỏi được nhìn thấy Trương Tự Hách hơn bao giờ hết, cả người bị Tô Lam đánh đến vô lực, anh gian nan bò trên mặt đất, muốn bò đến bên người cậu, nhưng nửa đường lại bị Tô Lam nắm tóc kéo trở về.

Tô Lam cứ thế mà dùng giày da dẫm lên đầu anh, khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm cùng cực: "Anh đã vì em làm biết bao nhiêu chuyện, em trai yêu dấu của anh, sao đến giờ mà em vẫn cứ gấp gáp muốn nhào vào lòng nó vậy hả?"