1.
Tôi là quý thiếp được sủng ái nhất của phủ Thái tử, Thái tử chưa có Thái tử phi, cả phủ Thái tử này tôi cũng coi như là nữ chủ nhân.
Ai cũng nghĩ tôi sống sung sướng vui vẻ, nào biết được, trong lòng tôi khổ lắm!
Tôi ngồi trong gian phòng trên cùng của Trích Tinh lâu, nhìn xuống kinh thành phồn hoa bên dưới mà thở dài.
“Kẽo kẹt.” một tiếng, cửa phòng bị người ta đẩy ra.
Nha hoàn dẫn một mỹ nhân mặc trang phục tinh xảo đi vào, sau đó cung kính lui ra.
Tiểu nhị của Trích Tinh lâu đã được dặn dò từ trước, hai vị quý nhân này quan hệ thân mật, lúc nói chuyện không thích người ngoài quấy rầy.
…
Lương Hỉ vừa thấy nha hoàn đóng cửa liền cong lưng xuống, sau đó cởi giày: “Xoẹt xoẹt xoẹt.” trèo lên giường gỗ, nằm dài hình chữ “Đại.”
“Phù~ thoải mái rồi.”
Hoàn toàn không có hình tượng gì.
Tôi ghét bỏ nhìn cô ấy: “Vương gia nhà cậu có biết cậu phóng khoáng như vậy không?”
Cô ấy chỉ vào vỏ hạt dưa và vỏ quả bên chân tôi: “Thái tử nhà cậu có biết cậu ăn nhiều như vậy không?”
“Haiz.” Tôi thở dài, theo thường lệ hỏi thăm: “Tiến độ công lược của cậu thế nào rồi?”
“90,1, còn cậu?”
“Hơn cậu một chút, 90,2.”
Chúng tôi nhìn nhau, đều thấy sự tuyệt vọng trong mắt đối phương.
…
Tôi tên là Từ Giai, vốn chỉ là một nữ sinh đại học bình thường.
Khi đi leo núi cùng bạn thân Lương Hỉ vào kỳ nghỉ hè, chúng tôi đã gặp chuyện không may, cùng nhau xuyên sách.
Trong đầu còn bị trói buộc một cái gọi là hệ thống công lược.
Hệ thống bảo tôi công lược thái tử tính tình u ám Phó Hàm Thâm, còn Lương Hỉ thì công lược vương gia phúc hắc Phó Ngôn An.
Lúc đầu chúng tôi cũng không coi ra gì, dù sao thì đàn ông mà, thế kỷ 21 đã phân tích rõ ràng loại sinh vật đàn ông này rồi.
Chúng tôi cho rằng chắc chắn có thể dễ dàng nắm bắt.
Lúc đầu, đúng như chúng tôi tưởng tượng.
Tiến độ công lược “Vèo vèo.” tăng lên, mặc dù sau khi đạt 50% thì tốc độ tăng bắt đầu chậm lại nhưng vẫn đang tăng.
Cho đến năm ngoái, tiến độ công lược của chúng tôi đã đạt 90%, sau đó… không nhúc nhích.
Nó không nhúc nhích nữa rồi!
Chúng tôi đã vô số lần nghi ngờ chương trình hệ thống bị hỏng, nhưng hệ thống vẫn không chịu thừa nhận.
Rõ ràng đối tượng công lược đã yêu chúng tôi đến chết đi sống lại, rõ ràng yêu chúng tôi sâu đậm…
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Chúng tôi không nghĩ ra.
Kinh thành phồn hoa, bên dưới những người bán hàng rong rao bán, ca nữ hát những giai điệu hát dân gian, còn có trẻ em đuổi bắt nhau.
Thật tươi đẹp, khiến người ta khao khát.
Tôi đột nhiên lại nghĩ, tôi và Lương Hỉ đã xuyên đến đây năm năm rồi, năm năm thời gian đều dành hết cho đàn ông.
Nhiệm vụ công lược này còn rất có khả năng thất bại, đến lúc đó chúng tôi bị xóa sổ, chẳng thu được gì, thật là thiệt thòi!
“Này.” Tôi ném hạt dưa vào mặt Lương Hỉ: “Tớ bàn với cậu một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tớ không muốn cố nữa, muốn nằm ườn rồi.”
“Cái gì?” Cô ấy ngồi dậy: “Không làm nhiệm vụ công lược nữa à?”
Tôi gật đầu: “Thế giới rộng lớn như vậy, tớ muốn đi ngắm nhìn.”
Lương Hỉ nhìn tôi, ánh mắt có chút phức tạp.
Trong lòng tôi ” lộp bộp ” một tiếng, chẳng lẽ cô ấy còn muốn tiếp tục sao? Vậy thì tôi đi lang thang một mình cũng được, chỉ là hơi cô đơn, nếu như…
Tôi đang suy nghĩ lan man thì nghe thấy cô ấy hét lên một tiếng.
“Bà nội ơi, bà đây đã sớm không muốn làm nữa rồi!”
“Cậu không biết đâu, tên Phó Ngôn An kia, tuy rằng bảo dưỡng tốt, thân hình rất đẹp, dung mạo cũng không chê vào đâu được nhưng hắn đã ba mươi tuổi rồi! Nói chuyện làm việc đều có vẻ giống cha già, tớ thật sự chịu không nổi.”
Cô ấy trợn trắng mắt, biểu cảm chán ghét xuất hiện trên khuôn mặt mỹ nhân này thật sự rất kỳ quái.
Trong lòng tôi kích động: “Vậy thì, chúng ta giả chết?”
“Giả đi.” Cô ấy nói: “Tìm một ngày hoàng đạo tốt, chúng ta cùng nhau giả chết.”
2.
Tối hôm đó trở về phủ thái tử, tôi vừa vặn gặp thái tử Phó Hàm Thâm đang đi ra ngoài làm việc.
Hắn nhìn thấy tôi, cười xuống ngựa, nhanh chân đi đến trước xe ngựa.
Tôi đứng trên xe ngựa, dang rộng vòng tay về phía hắn.
Phó Hàm Thâm thành thạo ôm tôi vào lòng.
Hắn vững vàng ôm tôi đi vào phủ thái tử, đám nha hoàn gã sai vặt bên cạnh đều cúi đầu tránh né.
“Lại đi nơi nào chơi?”
Giọng hắn trầm thấp dễ nghe.
“Đi Trích Tinh lâu.” Tôi không giấu hắn, cũng không giấu được hắn: “Ta hẹn Lương Hỉ đi uống trà.”
Hắn vẫn luôn biết tôi và Lương Hỉ quan hệ tốt.
Hắn cúi đầu nhìn tôi một cái: “Nàng và Lương Hỉ thật giống như tỷ muội ruột, quan hệ tốt như vậy?”
“Đương nhiên.” Tôi chớp chớp mắt, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu một ngày nào đó chúng ta chết, ta đều muốn cùng cô ấy chôn chung một chỗ, như vậy mới có thể ngày ngày cùng nhau trò chuyện.”
“Nói bậy.” Lông mày Phó Hàm Thâm hơi nhíu lại, nhuốm một tia không vui.
Tôi vùi mặt vào ngực hắn: “Được rồi, được rồi, không nói đến cô ấy nữa.”
“Thái tử điện hạ, người có thích ta không?”
Đợi mấy giây, không đợi được câu trả lời của hắn.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy khóe miệng hắn hơi mím lại.
Hắn ôm tôi vào phòng, cẩn thận đặt tôi lên giường nhưng lại không buông ra, ngược lại thuận thế ôm tôi vào lòng.
“Từ Giai, cô có thích nàng hay không, nàng không biết sao?”
Tôi cười: “Ta đoán, người thích ta.”
Nhưng không yêu tôi.
Bằng không thì tôi đã công lược người năm năm, tại sao vẫn chưa công lược thành công?
Phó Hàm Thâm khẽ cười, đưa tay vuốt ve mặt tôi, sau đó cúi xuống hôn lên.
Khi ý loạn tình mê, tôi nghe thấy hắn thì thầm bên tai tôi.
“Từ Giai, hứa với ta, mãi mãi, đừng rời xa ta.”
…
Ngày lành tháng tốt mà tôi và Lương Hỉ chờ đợi từ lâu đã nhanh chóng đến.
Ngày mười lăm tháng tám, hoàng cung tổ chức một buổi dạ tiệc Trung thu long trọng và náo nhiệt.
Phó Hàm Thâm là thái tử, Phó Ngôn An là Túc An vương có quyền thế hiển hách đương nhiên đều sẽ tham dự.
Những quan viên và hoàng thân quốc thích tham dự yến tiệc Trung thu này hầu hết đều sẽ dẫn theo gia quyến.
Tôi và Lương Hỉ đương nhiên cũng sẽ đến.
Chúng tôi dùng số điểm tích lũy trong năm năm để đổi với hệ thống cơ hội giả chết lần này.
Nó đã nhiều lần xác nhận với chúng tôi có muốn đổi không.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của chúng tôi, rõ ràng là giọng máy móc không có chút gợn sóng nào nhưng tôi lại nghe ra được mùi nghiến răng nghiến lợi.
[Nhắc nhở hữu nghị: Sau khi đổi hết điểm, hậu quả phát sinh cần do ký chủ tự chịu.]
Tôi và Lương Hỉ thì không sao, dù sao cũng là tâm lý sống thêm được ngày nào hay ngày đó.
Sau khi đổi điểm thành công, hệ thống đã nhắc nhở chúng tôi vào hôm qua.
Nói rằng yến tiệc Trung thu tối nay sẽ có thích khách ám sát.
Chúng tôi chỉ cần chọn đúng thời cơ, tự mình tìm đường chết, đến lúc đó hệ thống sẽ tự ra tay, đảm bảo chúng tôi chết hẳn, sau đó bảy ngày sau sẽ hồi sinh.
Hệ thống làm việc, tôi vẫn tương đối tin tưởng.
Dạ tiệc Trung thu được tổ chức long trọng, khắp nơi trong hoàng cung đều treo đầy đèn hoa, còn có vũ cơ xinh đẹp đang nhảy múa trên đài.
Phó Hàm Thâm kéo tôi đi dạo, thấy mắt tôi sáng lên, hắn nghiêng đầu hỏi tôi: “Đẹp không?”
“Đẹp.”
“Vậy lát nữa cô để người treo đèn hoa trong phủ thái tử.”
Nghe vậy, tôi sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn, không ngờ lại bị tình yêu không che giấu trong mắt hắn làm bỏng, vội vàng quay đầu đi.
Nói thật, Phó Hàm Thâm đối với tôi thực sự rất tốt, mấy năm nay không hề bạc đãi tôi chút nào.
Nhưng thì sao chứ, tiến độ công lược vẫn không nhúc nhích, tôi thực sự không thể lạc quan chờ đợi thêm được nữa.
Đang suy nghĩ lung tung, tôi nghe thấy giọng nói của Lương Hỉ.
Ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Túc An vương ôm ngang eo cô ấy đi tới, Lương Hỉ không ngừng giãy giụa, sắc mặt Túc An vương đen như đít nồi.
Tôi sửng sốt, Lương Hỉ đã nhìn thấy tôi, không ngừng vẫy tay với tôi.
Cô ấy thoát khỏi vòng tay Phó Ngôn An, nhảy nhót đi tới.
“Cậu đây là?”
“Trẹo chân.”
Cô ấy phất tay: “Không nghiêm trọng, không sao.”
Phó Hàm Thâm hành lễ với Phó Ngôn An: “Hoàng thúc.”
Tự nhiên họ có chuyện riêng để nói.
Chúng tôi liền ngầm hiểu mà tách ra, đi về chỗ ngồi của mình.
Tôi đỡ Lương Hỉ: “Chân của cậu, có ảnh hưởng đến hành động tối nay không?”
“Không ảnh hưởng.” Lương Hỉ nhỏ giọng nói: “Chỉ cần nghĩ đến từ nay về sau có thể tung hoành ngang dọc, tớ liền kích động đến nỗi không ngủ được!”
“Tớ cũng vậy!”
Tôi nắm chặt tay cô ấy, kích động đến nỗi dậm chân.
3.
Yến tiệc Trung thu diễn ra đến một nửa, đều rất thuận lợi, không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tôi và Lương Hỉ đều biết, đây chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão.
Quả nhiên, khi đóa pháo hoa đầu tiên nổ tung trên bầu trời, một người mặc đồ đen đột ngột từ trong hồ lao lên, cầm kiếm đâm về phía hoàng đế.
“Bảo vệ bệ hạ! Có thích khách!”
Tiếng thái giám sắc nhọn vang lên.
Đám đông lập tức hỗn loạn.
Đây là một vụ ám sát có tổ chức, có mưu đồ, thích khách không ngừng xuất hiện từ khắp nơi.
Mà cấm vệ quân không biết bị cái gì cản trở, mãi không đến.
Những người quyền quý hoảng sợ chạy trốn khắp nơi.
Tôi và Lương Hỉ cũng bị đám đông xô đẩy, đang không biết làm sao thì tay bị người nắm lấy.
Tôi quay đầu nhìn lại, Phó Hàm Thâm đang căng thẳng nhìn tôi: “Đi theo cô.”
Hắn kéo tôi chạy về nơi an toàn.
Tôi vừa chạy vừa phải vừa để ý tình hình bên phía Lương Hỉ.
Không nhìn thì không biết, nhìn rồi mới giật mình!