Về đến Villa đường số 7 thì Maya chạy nhanh vào phòng theo dõi camera và bật lại cảnh hồi sáng nay.
Cả bọn chăm chú nhìn vào cảnh trước mắt…
Khoảng 6h… không có ai…
6h30… vẫn không…
7h46… có một bóng đen chạy nhanh qua đó rồi thả vào thùng thư một cái gì đấy.
- Đúng rồi, bật lại xem nào! – Maya hào hứng khi đã có chút manh mối nhỏ, đập bàn bảo thằng đàn em đang điều chỉnh ở đằng kia.
- Vâng!
Bật lại, lần này thì cảnh quay rõ hơn nhiều.
Maya nheo măt, cảm nhận được là bóng đen này vô cùng quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi mà không thể nhớ ra.
- Nhìn quen lắm! – Maya lấy tay vỗ vỗ vào đâu để nhớ được.
- Chị Maya, nhìn đi! – Một tên đàn em mặt mày có vẻ sáng sủa kêu Maya rồi chỉ chỉ vào màn hình đó.
Một tia sáng loé lên… hình như có cái gì đó từ trong người của bóng đen đó rơi ra thì phải.
- Đi, xuống đó tìm ngay! – Maya đứng phắt dậy, chạy nhanh xuống đó để xem vật đó là gì.
Cả bọn kéo nhau chạy xuống, mò mẫm tùm lùm.
- Đây rồi! – Một tên đàn em hét toáng lên khi tìm thấy cái cần tìm.
- Dây chuyền à? Chữ M??? – Maya cầm nó rồi thắc mắc nhìn bọn đàn em.
- Sao giống chữ cái đầu tên của chị zạ??? – Một tên khác tự nhiên nói cái câu ngu xuẩn ấy ra nên ngay lập tức nhận được ánh mắt hình viên đạn của Maya và mấy tên đàn em liền.
- Em chỉ thấy giống nên nói zậy thôi, hìhì! – Tên đó càng cười càng ngu, nhìn bản mặt là biết ngay bị khùng rồi.
- Tôi biết người mang dây chuyền này là ai! – Đột nhiên Maya chợt nhớ lại sợi dây chuyền này nằm trên cổ của nhỏ Uyên Minh vào party tối ấy.
- Đúng rồi, chính là nó!!! – Maya hét lên rồi phấn khởi lên xe phóng đến nhà Uyên Minh để làm rõ chuyện này.
Ở trường.
- Andly, bình tĩnh lại đi, không có chuyện gì đâu mà! – Erica ngập ngừng nói, nó rất sợ phải động đến vết thương kí ức của Andly lúc này.
- Không sao đâu, đi đi! – Andly vẫn gục mặt xuống đầu gối, hình như khóc thì phải.
- Mày thật sự không sao chứ? – Demi lo lắng cho nó lắm, nếu hồi nhỏ lúc ấy không có anh Brian thì… nó không muốn nhớ lại chuyện đó nữa.
- Hai đứa mày vào lớp đi, lúc nào Maya về thì nói nó đến đây gặp tao! – Giọng nói rền đặc vì nước mắt của Andly càng làm cho Demi và Erica thương tâm hơn.
Nhưng cũng biết Andly bây giờ không muốn ai làm phiền nên hai đứa nó đi vào, định bụng sẽ nói cho Brian biết nhưng:
- Tụi bây mà nói ấy người đó biết thì coi như không quen tao! – Sau lưng hai đứa nó là giọng nói lạnh giá đến thấu xương của Andly khiến cho Demi và Erica phải rùng mình khiếp sợ.
Sau khi 2 con bạn mình đã đi khá xa thì Andly cũng đứng dậy rồi đi vào một nơi khuất hơn. Andly biết, mặc dù nó đã cảnh cáo như vậy rồi nhưng nó biết, với tính khí yếu mềm của Erica thì chắc chắn sẽ bị anh Brian ép đến nói ra thôi! Tốt nhất là nó nên đi nơi khác.
Làm sao bây giờ? Sao lại có người biết được chuyện đó chứ? Còn chuyện của Christian thật sự là như vậy sao? Những gì từ trước đến nay mà hắn đối với nó chỉ là vì một thoả thuận nào đó thôi à??? Nhưng điều làm nó thấy bất ngờ nhất chính là tại sao người viết bức thư này lại biết hết mọi thứ như vậy chứ???