Kế Hoạch Chinh Phục Tứ Đại Mỹ Nhân Của Devil

Chương 68: Chương 68



- Tôi không tin, ông hãy đưa tôi đi nhanh đến đó để đưa Andly về nhà đi, cô ấy không thể chết như vậy được. – Christian đứng dậy, ánh mắt căm phẫn nhìn đám bác sĩ ý tá vô dụng trước mặt.
- Đúng vậy, tao không tin là Andly chết đâu, nhanh đưa nó đến đây gặp tao đi! – Brian cũng níu lấy Christian, nước mắt đã làm lu mờ đi ánh mắt và khuôn mặt của họ rồi…
- Đi, đi tìm Andly thôi, nhanh lên, nếu thức dậy mà không thấy chúng ta nó sẽ buồn lắm đấy! – Maya đứng dậy, lấy tay quệt quệt hai hàng nước mắt, cố tỏ ra mạnh mẽ, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn không hề chả giọt nào cả..
- Đồ bác sĩ chết bầm, dám nói dối tụi này hả? – Erica đứng sộc dậy, tức tối chạy đến nắm áo ông bác sĩ… mặc dù biết điều đó là vô lý quá mức.
- Chúng ta đến với Andly đi, em ấy không thích nằm một mình đâu! – Eris cũng cố kết dậy rồi kéo cả bọn đứng thẳng lên, miệng nói cứng nhưng trong lòng đang quặn thắt từng cơn…

Thế là cả bọn kéo đến nhà xác, không đứa nào muốn tin là Andly dã đi rồi cả…
Maya run run cầm cái khăn màu trắng lật lên…
Ập vào mắt họ là một gương mặt quen thuộc vô cùng xinh đẹp… đôi môi đến bây giờ vẫn đỏ mọng lên… nhưng đôi mắt đang nhắm nghiền lại… nhắm một cách vô thức… cánh mũi không còn phập phồng nữa mà thay vào đó là một sự yên tĩnh đến lạ thường…
- Dậy nào Andly, bọn tao dẫn mày đi ăn kem này! – Erica cố lay lay cánh tay đã cứng đờ lại… nhưng mặc nhiên không dám chạm vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đó… vì nó biết, Andly rất ghét người khác chạm vào mặt mình mà chưa có sự cho phép…
- Con bé này sao cứ ngủ mãi zậy? Không đi ăn kem à??? – Demi mặt mày đã lấm lem vì nước mắt nhưng vẫn cố gắng lay lay tay với Erica.
Andrew vẫn đứng chết sững ở đó, cả người lúc này hoàn toàn vô cảm xúc như một con búp bê biết đi…
Brian như đổ gục xuống… nhắm mắt ngăn cho dòng lệ đó không trào ra… như nó vẫn vượt qua hàng mi nặng trĩu đó mà rơi xuống nền nhà…

Người đau khổ nhất lúc này vẫn còn đứng như trời trồng ở đấy… người ta thường rơi vào trạng thái “đơ cảm xúc” khi mà mọi tế bào não đang ngừng hoạt động. Christian đang trong trạng thái này đấy! Não đã ngưng hoạt động rồi… không hề cảm nhận được từ xung quanh bất cứ một tiếng động nào hay một tiếng khóc thê lương nào nữa…
Tối hôm đó… khắp nới trong bệnh viện không ai là không nghe thấy những tiếng khóc sầu não, ai oán đến đáng sợ…
Vậy là… Andly đã ra đi thật rồi… Ra đi khi chưa kịp tận hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn… Ra đi khi chưa một lần nhận được tình yêu thương từ người mẹ ruột của mình… Ra đi khi chưa nói lời từ biệt nào… Ra đi khi chưa biết phản ứng của Christian thế nào khi nghe xong câu chuyện của Brian… Ra đi khi cuộc chiến Xưng Vương còn chưa bắt đầu…
Nhìn bức di ảnh trên kia mà nỗi đau đớn lại dấy lên trong mỗi con người… cô gái có một vẻ đẹp đến lạ thường… đẹp không thể dùng từ ngữ để diễn tả đang cười thật tươi khi nhận được cây kem yêu thích từ bạn bè mình…
- Mẹ thật sự rất có lỗi với con…! – Bà Eva lúc này mới thốt ra được một câu duy nhất từ khi đến đây… vẫn một câu nói nhưng lặp lại hàng trăm hàng vạn lần…

- Con tôi… ông trời thật bất công với con gái của tôi quá! – Giọng nói của ông Harry vang vọng… vang vọng đến tận trời xanh… làm ọi người ở đây có thể cảm nhận được tình thương của ông đối với con gái mình đến nhường nào…
Còn bà Rose, khóc đến nỗi ngất đi luôn rồi…
- Em không thấy sao? Mọi người yêu quý em như vậy mà sao em lại bỏ đi chứ??? – Christian đã bất lực, ngồi ngả người lui sau chiếc ghế gỗ sát với quan tài, hai tay vẫn cố để ôm lấy nó, như muốn tìm lại chút gì đó từ cái không khí lạnh lẽo này.
Những tiếng khóc… tiếng kêu trời cứ thay nhau cất lên… làm không khí vốn đã u buồn nay còn nặng nề hơn…