Từ hồi cấp hai, Phát đã nổi tiếng trong trường bởi vẻ ngoài đẹp trai và thành tích học tập cực tốt của mình. Chưa kể đến mẹ cậu ta còn là giáo viên dạy trong trường cấp hai đó, cho nên Phát cực kỳ được lòng các bạn nữ.
Tú cũng đã thích cậu ta, trong lòng cô nàng luôn mong muốn được một lần trở thành công chúa lọ lem đánh rơi giày ở bữa tiệc của hoàng tử. Nhưng trớ trêu thay, đời thật luôn là những cái tát đau điếng đánh cho ta tỉnh ngủ, kể từ đó không còn dám mơ mộng.
Phát không những không đáp trả, còn muốn trêu đùa, khiến cho Tú mất mặt trước bao nhiêu người. Bây giờ, cậu ta một lần nữa có ý định đó với Tú.
Có lẽ vì lớn lên trong ánh sáng ngưỡng mộ và bợ đỡ của vô số người, nên Phát mới có cái tính thích dìm người khác xuống và tự nâng bản thân lên như vậy. Việc đó khiến cậu ta thấy thích thú.
Quế Anh không biết mình nằm im một chỗ cũng trúng đạn.
Sáng hôm sau đi học, cô rút kinh nghiệm nên chờ thằng Hoàng đi cùng để nó không giận.
Hoàng cười toe toét khi nhìn thấy cô đứng trước cửa nhà cậu ta, còn hào phóng nói:
“Hôm nay ăn gì tao bao.”
“Tao ăn sáng rồi.” Quế Anh liếc cậu ta.
“Lâu lâu tao mới nổi hứng mà, mày không ăn là thiệt đó.”
Thấy Hoàng có vẻ là lạ, Quế Anh hỏi:
“Mày dư tiền lắm hả?”
“Dư chứ.” Đủ để dẫn Quế Anh đi ăn sáng và ngăn chặn cái kế hoạch giảm cân kia lại.
Đang lúc Hoàng đắc ý hất mặt, Quế Anh xòe tay ra và nói một câu như sét đánh ngang tai:
“Dư tiền thì cho tao tiền đi, tao không ăn sáng, tao chỉ cần tiền thôi.”
“Mày cút!”
Hoàng làm sao ngờ được con bạn của mình lại mặt dày như thế, rốt cuộc tại sao cậu có thể rung động trước một khuôn mặt tròn xoe của nó? Hai đứa đi với nhau khác quái gì số mười!
Việc rủ rê Quế Anh ăn sáng đã bất thành, Hoàng không còn cách nào khác.
Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện về bài tập hôm qua giáo viên cho, Hoàng chưa có làm, cứ năn nỉ Quế Anh chia sẻ đáp án để cậu chép, nhưng cô nàng kiên quyết từ chối, còn nói:
“Tự lực cánh sinh đi, đến lúc thi thì ai cho mày chép bài?”
Tuy rằng lười biếng và bỏ bài tập như thế này cũng vui đó, nhưng ngồi vào phòng thi là hết vui ngay. Thời học sinh thật sự rất ngắn ngủi, sáng chiều đều ở trên trường cùng bạn bè, đêm về có khi còn phải thức đêm cùng những con chữ, nhưng tất cả đều vì tương lai của chính mình.
Quế Anh chăm chỉ, thật sự rất chăm chỉ. Cô biết những người học nhiều chưa chắc đã thành công, song, đây là con đường nhanh, ngắn và an toàn nhất dành cho mọi người.
Bill Gates bỏ học cũng trở thành tỷ phú, nhiều người dùng câu nói này biện minh, nghe rất gì và này nọ, nhưng họ quên mất ngôi trường mà ông ấy bỏ là Đại học Harvard, IQ của ông ấy cao tận 160. Nếu đạt đủ hai điều kiện trên, Quế Anh cũng sẽ thử bỏ học đi kinh doanh đó!
Không muốn làm, không muốn học mà muốn thành công? Vậy thì đi ngủ là nhanh nhất, vì bạn có thể mơ.
Hoàng gãi đầu buồn bực, nghĩ bản thân như vậy quả thật không cách nào so với Quế Anh. Cả ngày cậu chỉ biết chơi và chơi, ôm điện thoại lướt Tik Tok thôi, cho nên còn chẳng nhớ chuyện phải làm bài tập.
Đến lớp, Quế Anh vừa đặt mông ngồi xuống còn chưa nóng ghế thì ở ngoài cửa có mấy tên con trai quen mặt. Cô nhìn thấy chúng đi ngang qua cửa sổ lớp, là cái đám từng cùng Phát hùa nhau trêu cô ở sân vận động.
“Tú ơi, có người tìm!” Giọng ai đó vang lên ở cửa.
Quế Anh ngẩng đầu, còn chưa kịp đứng dậy đã nghe Hoàng ở phía sau hô:
“Tú không có ở đây bạn ơi!”
Gì vậy? Người ta tìm cô chứ có tìm thằng chả đâu mà tự nhiên phản ứng?
Quế Anh đập đập bàn thằng Hoàng, dùng đôi mắt híp của mình để hỏi nó đang làm gì, rồi mới đứng lên đi ra cửa.
Hôm nay Phát - hotboy của khối đột nhiên đi qua lớp của Quế Anh, kéo theo rất nhiều bạn nữ đến xem kịch hay.
Trên tay Phát cầm một ổ bánh mì thịt được gói bằng nửa tờ giấy trắng và đặt trong túi bóng nữa, tinh hoa tinh túy ẩm thực Việt Nam.
Thấy Quế Anh ì à ì ạch mãi mới ra tới, Phát đã hơi cọc, nhưng vẫn ráng giả vờ tươi cười:
“Mày ăn sáng chưa? Tao mua đồ ăn sáng cho mày nè.”
Toàn thể lớp đột nhiên rơi vào im lặng, im thin thít đến mức tiếng quạt trần lạch cạch lạch cạch trở nên rõ ràng.
Hoàng cảm thấy đây là âm mưu chứ không thể nào đột nhiên có chuyện tốt như thế được, cho nên cậu đã cố gắng để ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Đối với Quế Anh, cái chuyện này quá đỗi bình thường, chẳng có gì mà mọi người phải kích động cả. Như cô nghĩ, trăm phần trăm là chơi thua kèo, cá cược rồi.
Nhưng mà đồ ăn đã đưa tận miệng thì mắc cái gì cô không được nhận? Đồ miễn phí đó.
Quế Anh đưa tay ra cầm lấy rồi bình tĩnh nói:
“Cảm ơn.”
“Ô, trời ơi nó nhận thật kìa!”
“Má đứa nào chọc mù mắt tao đi!”
Chuyện quái gì đang xảy ra thế? Đây là tâm trạng chung của tất cả những học sinh có mặt ở khu vực quanh đó, bao gồm cả Hoàng. Sáng nay cậu đề nghị mua đồ ăn sang cho cô còn bị móc mỉa mà sao đồ của thằng khác cho thì nhận nhanh quá vậy? Còn nói cảm ơn rất chi là hiền dịu.
Hoàng đứng như trời trồng ở bên cạnh, khó hiểu vô cùng. Cậu cũng thấy bực mình khi bị phân biệt đối xử nữa. Trái tim đập nhanh và vội, trong lòng cậu dấy lên mối nguy hiểm không tên. Cậu biết ngay thằng Phát đánh mùi được cô bạn này giảm cân xong sẽ xinh nên mới mon men tới gần mà!
Về phần Phát, cậu ta đang mở cờ trong bụng và cho rằng bản thân rất có sức hút.
Sau khi đưa bánh mì cho Quế Anh xong còn nở nụ cười tươi rói mà không biết rằng, tự nhiên dâng đồ cho người ta như vậy, chỉ tốn tiền bản thân thôi! Quế Anh còn khuya, còn lâu, đến mùa mít rụng cũng không thèm quan tâm cậu ta.