Nhìn thế nào cũng thấy hai người họ nảy sinh một chút phản ứng với nhau, có lẽ là rung động từ lúc nào rồi mà không dám thừa nhận. Quế Anh khuyên:
“Thích thì nhích đi, cho dù sau này chia tay sẽ buồn đó nhưng hai đứa bây chưa yêu đã cách xa thì có phải càng buồn hơn không?”
“Nhưng mà nếu biết đã chia xa vậy còn yêu làm gì?”
Câu hỏi này giống như bản thân Quế Anh đang tự hỏi mình, cô cũng biết sẽ có ngày mình với Hoàng bị tách ra, mà cô lựa chọn đâm đầu vào là vì sao thế?
Cô cắn môi, sau đó thở ra một hơi dài:
“Tao có một bí mật, tao nói với mày được không?”
“Thì tụi mình là bạn thân mà, mày có gì không chia sẻ được với tao?” Hà gật gù.
Ban đầu Quế Anh định sẽ nói với Hoàng đầu tiên, nhưng thật tình cô không cách nào mở miệng giải thích được, hoặc là khi cô lấy hết dũng khí để chuẩn bị cho cậu biết thì lại có chuyện gì đó cắt ngang. Cô đem bí mật đã chôn sâu trong lòng ra, nói cho Hà biết, tường thuật bằng một câu ngắn gọn:
“Mày có xem phim hay đọc truyện mà người khác đổi hồn với nhau chưa? Tao cũng vậy đó, tao không phải Tú, tên thật của tao là Quế Anh.”
Mặt Hà đần thối ra một lúc rồi khó hiểu nhìn chằm chằm vào Quế Anh, như thể chẳng rõ cô đang nghĩ gì mà trêu mình vào thời điểm này. Có quỷ mới tin lời cô!
Quế Anh sớm biết sẽ thế nhưng vẫn khó giấu được thất vọng:
“Mày không tin?”
“Khó tin quá mày…” Hà lắc đầu, rồi lại gật đầu.
“Tao biết thế mà…”
Rũ mi mắt, Quế Anh chịu thôi, không nhắc về vấn đề tráo hồn nữa mà chỉ nói:
“Tao biết sẽ chẳng ai tin tao, tao biết có ngày mình sẽ phải rời khỏi đây và tạm biệt Hoàng, nhưng tao vẫn hy vọng hạnh phúc được ngày nào hay ngày đó.”
Tiếng nước từ bồn về sinh rào rào, Quế Anh xả nước hất lên mặt cho tỉnh táo, sau đó đi ra ngoài trước mà không nói thêm nữa. Ngay cả bạn thân cũng không tin cô, bởi vì trường hợp của cô thật sự chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, cùng với phim ảnh mà thôi.
Kể từ ngày đó, Quế Anh giữ im lặng và cũng chẳng màng sự lựa chọn của Hà là gì.
Mấy ngày sau, Bảo chuyển nhà về Hà Nội, rời đi vào lúc nắng ấm, mang theo trái tim của một thiếu nữ mà rời đi.
Quế Anh thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm Bảo xem thế nào rồi, và đột nhiên nghe Bảo nói rằng cậu ta đang qua lại với Hà, làm cô sốc dữ dội. Quái, lúc đó còn tưởng mấy lời tào lao mà cô nói sẽ chẳng có tác dụng gì cơ!
Không chờ cô nhắn tin hỏi thăm thì Hà đã chủ động kể cho cô nghe chuyện của bản thân và Bảo, còn nói thêm một câu làm cô cảm động muốn khóc:
“Tao tin mày, vậy mày có thể kể cho tao nghe về mày không? Quế Anh thân yêu!”
Có lẽ sau một khoảng thời gian suy nghĩ, Hà đã thông suốt, hoặc cũng có thể là cô nàng nghĩ Quế Anh đang diễn kịch và diễn cùng cho vui.
Túm lại, Quế Anh đã chính thức có người tâm sự!
Bao nhiêu uất ức bao nhiêu khổ cực thoáng cái đã được xả ra hết, Quế Anh dành nhiều thời gian hơn ở cùng Hà, phần vì được Bảo nhờ vả, phần vì có thể thoải mái kể về những thứ bản thân thích và biết.
Ban đầu Hà thấy hơi điêu, sau đó thì giả vờ tin tưởng xem sao, và cuối cùng là bị bất ngờ. Khi Quế Anh đăng nhập vào tài khoản tên Hoàng Vũ Quế Anh trên facebook, một cái tài khoản đã tồn tại rất rất lâu về trước, Hà mới thật sự ngỡ ngàng.
Những thứ mà Quế Anh kể không giống như bịa đặt, vậy là, Hà từ từ tin tưởng bạn mình.
Mùa hè năm đó, Quế Anh tìm được tri kỷ ở giữa biển người.
Cũng trong mùa hè năm đó, sinh nhật của Hoàng, Quế Anh đã cho cậu ta hôn lên gò má mình một cái.
Dưới ánh nến lấp lánh, khuôn mặt Hoàng hiện ra rõ nét và khắc sâu vào trong mắt Quế Anh. Cậu nhắm mắt ước một điều gì đó, nhẹ nhàng thổi nến rồi cười hỏi:
“Hôm nay mày mua bánh kem qua nhà tao mà không tặng quà cho tao hả?”
“Ơ, tao mua giày cho mày rồi mà!” Quế Anh trừng mắt. “Còn đi đặt bánh kem theo kiểu mày thích nữa!”
“Quà mà tao mong nhất không phải cái đó, tao chỉ muốn…”
Hoàng đưa tay lên chỉ chỉ gò má của mình rồi tiếp:
“Hôn một cái đi, năn nỉ đó, sinh nhật tao mà!”
Lần này mà từ chối nữa thì có phần hơi độc ác, Quế Anh chép miệng, đưa đầu lại gần. Gò má cô nóng bừng, cô hít sâu một hơi rồi hôn cái chụt lên mặt Hoàng, động tác vừa vừa mạnh, làm suýt chút nữa cô tự cắn vào môi mình.
Hoàng thì bị lực đẩy làm cho nghiêng về sau một chút, cậu mở to mắt nhìn cô, đột nhiên bật cười:
“Mày hôn gì như gà mổ thóc vậy?”
“Hôn cho còn ý kiến à?”
Quế Anh không chịu được sự xấu hổ này, tim đập quá mức nhanh, cô chỉ có thể giả vờ liếc mắt rồi đánh Hoàng để xua tan cơn ngượng.
Bên gò má còn lưu lại cảm giác mềm mại, Hoàng thích muốn chết, có bị đánh cũng cười ha ha.
…
Chớp mắt, bọn họ đã qua thêm một kỳ nghỉ hè cùng nhau. Mỗi ngày không ăn cùng nhau thì chỉ có lên mạng tìm mấy cái video thú vị để gửi nhau xem, cười cợt, đùa giỡn, vô cùng vui vẻ hạnh phúc. Phần thời gian còn lại là đi học thêm, cùng nhau nỗ lực vào trường đại học mong muốn.
Có những đêm hai đứa video call cho nhau, nhà cách có mấy bước chân mà vẫn để điện thoại bên cạnh, ngủ đến tận sáng mới tắt. Hoàng còn dám thò cái mặt ra, chứ Quế Anh chỉ cho cậu nhìn trần nhà mà thôi. Con gái mà, dù gì vẫn muốn giữ thể diện một chút.
Ngày tựu trường, trong lòng Quế Anh có hơi trống vắng. Vốn là nhóm bốn người, nhưng giờ đây chỉ còn lại kỷ niệm.
Bảo thoát khỏi nhóm bọn họ làm thiếu đi một tên gây hài cùng Hoàng, lại cộng thêm năm học mới áp lực, Quế Anh ít đi chơi hơn hẳn. Ai nấy đều bắt đầu biết tính toán cho tương lai, Hà nhiều lần hỏi Quế Anh có nên nói cho Hoàng biết không, cô chần chờ mãi, cuối cùng cười nói:
“Chờ hết kỳ này, tao tìm cơ hội nói với Hoàng!”
Cô vẫn thản nhiên nghĩ như vậy, cho đến khi không còn cơ hội để nói nữa…