Minh Thư vẫn tiếp tục là nhân vật chính trong vở kịch mà cô cũng là người viết kịch bản, Kỳ Tuấn có vẻ như đã đi vào bẫy mà không hề hay biết gì. Anh chàng muốn đẩy nhanh đám cưới và đúng hai tuần sau cả hai sẽ làm đám cưới. Tức là lễ đính hôn và ngày kết hôn chỉ cách nhau hai tuần lễ. Bởi vì Kỳ Tuấn muốn làm đám cưới ngay trước khi cái bụng Minh Thư to lên. Tiệc đính hôn diễn ra hôm thứ Bảy thì đến ngày thứ ba, chiếc thiệp sang trọng đính tên cả hai người đã được phân phát rộng rãi. Toàn bộ đều là do Kỳ Tuấn chọn lựa, anh không muốn để Minh Thư bận tâm về vấn đề gì hết. Hôm nay, cả hai đi chọn váy cưới và chụp ảnh cưới. Trên đường đi, Minh Thư trông thấy tấm thiệp Kỳ Tuấn để trên xe, cô hỏi:
- Sao anh không để em chọn thiệp cùng anh?
- Còn nhiều thứ để em phải chọn lựa. Mấy thứ này cứ để anh lo.
- Sao anh lại chọn tông màu xanh dương?
- Là màu của hi vọng. Anh hi vọng chúng ta có một cuộc sống hạnh phúc.
Màu xanh dương và có mùi hương rất thơm, được in cách điệu hai chữ T dính chặt nhau nổi bật trước mặt tấm thiệp. Phải nói đây là một tấm thiệp rất đẹp, Thư thầm nghĩ, nếu người ngồi bên cạnh cô là Trình Can, cô sẽ thốt lên vui sướng và mừng rõ ôm chặt lấy anh nhưng không. Đây chỉ là một vở kịch, và Thư không cần thiết phải làm như vậy. Kỳ Tuấn nói:
- Em có chọn ai làm phù dâu chưa?
- Là Ánh Tuyết. Còn anh?
- Đàm Phúc, bạn của anh. Nó đang trên đường tới studio.
- Bạn em cũng đang tới. Anh lái xe nhanh hơn chút đi.
- Hối thúc anh đấy à?
- Phải. Đang hối thúc anh đó. Muốn làm vợ anh thật nhanh.
- Để làm gì?
- Để cho anh nếm mùi hạnh phúc từ em.
- Ghê quá đi! Sao từ “hạnh phúc” em lại nói nặng thế? Có gì bí mật à?
- Thì mau cưới em đi, rồi anh sẽ biết.
Quả thực Minh Thư và Kỳ Tuấn rất đẹp đôi, cô nàng xinh như thiên thần khi xuất hiện trong chiếc áo cưới màu trắng tinh khôi. Kỳ Tuấn nhìn đến ngẩng ngơ, Minh Thư lộng lẫy hơn gấp bội so với vẻ đẹp thường thấy của cô. Đàm Phúc nói:
- Như thế này thì quả thực đại ca của chúng ta chết vì cô ấy đâu phải không có khả năng?
- Cô ấy là vợ tớ phải không?
- Một nửa sự thật là như thế.
- Còn một nửa còn lại?
- Cậu chỉ đang thực hiện kế hoạch mà thôi. Không có tình yêu, không có hạnh phúc nào ở đây cả. Cậu không được yêu cô ta, chúng ta đã thỏa thuận trước rồi kia mà.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết. Kỳ Tuấn, cậu cần phải giữ lập trường. Nếu cậu sa ngã vào tình yêu, lỡ sự thật này bị lộ thì cậu sẽ mãi mãi bị sống trong dằn vặt và đau khổ đấy.
- Biết rồi. Khổ lắm. Nói mãi. Nghe câu này chưa?
- Ừ, cứ để đó đi. Rồi sau này sẽ biết...
Ánh Tuyết vừa bước xuống Taxi, cô bước vào và hỏi Đàm Phúc:
- Hình như đây là studio Minh Thư bạn tôi thử áo cưới.
- Vâng. Cô ấy đang ở trong kia. Đang chờ cô đấy!
Ánh Tuyết bước vào và nhìn Minh Thư, cô lộng lẫy như một công chúa nhưng đâu ai hiểu Thư hơn cô. Ánh mắt đượm buồn, đôi môi nhấp nháy như muốn khóc. Ánh Tuyết hỏi:
- Thư, cậu sao vậy?
- Đâu có. Tại tớ hạnh phúc mà.
- Thật không?
- Tớ chọn cho cậu rồi đấy. Vào trong thử đi, rồi chúng ta còn chụp hình.
- Được rồi.
Tình cờ ở ngã tư đối diện, đang lúc chờ đèn đỏ, Trình Can bất chợt nhìn vào đúng cái studio Minh Thư và Kỳ Tuấn đi thử áo cưới. Anh trông thấy Minh Thư trong chiếc áo cưới thật tuyệt vời, lòng Can đau như cắt nhưng anh còn biết làm gì hơn. Quả thực keo này Kỳ Tuấn đã giành chiến thắng tuyệt đối. Đàm Phúc chỉnh lại cái nơ trên cổ cho Kỳ Tuấn, trông thấy chiếc xe quen thuộc phản chiếu qua gương, Kỳ Tuấn nhìn qua cửa kính rồi vẫy tay chào. Trình Can tức tốc lái xe đi khi mà chỉ mới báo hiện đèn vàng. Minh Thư bước ra cùng với Ánh Tuyết, Kỳ Tuấn đón lấy cô và tặng Thư một nụ hôn lên tay. Thư nói:
- Em đẹp chứ?
- Đẹp. Rất đẹp. Cô dâu của anh!
Bộ ảnh cưới ngốn không ít tiền của nhưng không sao, một khi “đại thiếu gia” đất Bình Dương đã ra tay thì đối với mấy chuyện này chỉ là nhỏ nhặt. Đàm Phúc và Ánh Tuyết cũng mệt mỏi khi phải tạo dáng, cả hai ra ngồi nghỉ, Đàm Phúc bắt chuyện:
- Đeo nhẫn rồi à?
- Gần 1 năm. Còn anh?
- Vẫn chưa bị ai bắt đeo gông cả.
Đàm Phúc rút card visit ra và phóng đúng vào vạt áo của Ánh Tuyết, cô nàng mở ra và xem rồi đọc to:
- Bùi Đàm Phúc, chuyên về các vụ việc hôn nhân gia đình, đặc biệt là các vụ xử ly hôn, tranh giành tài sản.
- Là tôi đấy. Luật sư được yêu thích nhất của các quý bà.
- Vậy anh đưa tôi tấm card visit này chi vậy? Tôi và chồng tôi đang rất hạnh phúc. Anh định trù ẻo hả?
- Ai gặp tôi cũng làm thế mà. Mà sao, còn trẻ thế này lấy chồng chi sớm vậy? Tỉ lệ ly hôn không nhỏ đâu.
- Chứ đợi già, lại ăn nói vô duyên cỡ như anh, ai mà dòm tới.
- Hai bạn đang nói gì mà vui vẻ vậy?
Minh Thư và Kỳ Tuấn bước ra, Đàm Phúc bật cười:
- Có gì đâu. Bạn em dí dỏm quá!
- Đừng ve vãn cô ấy nhé. Đã là hoa có chủ rồi!
- Thôi, tôi phải về văn phòng luật sư, chào mọi người!
Ngày Nhã Trúc đi đã không còn xa, cô rất muốn gặp Vương Khang lần cuối nhưng cô không thể làm điều đó được. Nhã Trúc không phủ nhận mình cũng đã có tình cảm không ít với Vương Khang, cô cũng không xác định rằng đó chỉ là mơ hồ thoáng qua hay là đã sâu nặng thật sự. Nói là sâu nặng thì cũng chưa phải bởi cả hai đã làm gì với nhau đâu. Tuy nhiên, kể từ ngày hôm đó, Vương Khang không hề gọi điện thoại và cũng không nhắn tin hay hỏi thăm lấy một lời. Trúc cũng nhớ anh nhiều lắm, cô chọn cách rời bỏ đi dù quyết định quay về Việt Nam ban đầu là có ý định ở lâu dài. Cô đành phải trở lại Hong Kong chạy trốn một mối tình lẽ ra sẽ là rất đẹp nếu phút ban đầu cô không quá háo thắng và đã hành xử thô bạo.
Nhã Trúc hẹn Minh Thư ra quán café, cô cũng khá ngạc nhiên khi người hẹn cô lại là Nhã Trúc. Trao cho Minh Thư hộp quá khá to, Nhã Trúc nói:
- Quà cưới của anh chị.
- Sao? Vẫn còn hơn 10 ngày nữa mà em.
- Em phải đi Hong Kong vào 8 giờ tối nay.
- Em có việc gì mà gấp thế?
- Chỉ là... em hết thời hạn nghỉ hè rồi chị.
- Hay là có chuyện gì đó với cậu Khang?
- Không. Không có gì đâu.
- Chị thấy em thay đổi nhiều từ khi tiếp xúc với cậu ta. Chị cũng không nghĩ em lại nhiệt tình tặng quà cưới cho chị.
- Dù chị không là chị dâu của em, nhưng em cũng xem anh Tuấn là anh trai rồi mà. Em cũng phải có trách nhiệm chứ ạ!
-------------------------
wapsite .giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Cả hai mỉm cười nhìn nhau, thấy Minh Thư hơi buồn, Nhã Trúc ân cần:
- Tâm sự hả chị?
- À không...
- Sao chị lại kết hôn vội vã với anh Tuấn như vậy? Em có nghe một số lời đồn không hay cho lắm...
- Việc chị có thai phải không?
Nhã Trúc gật đầu. Minh Thư nói:
- Điều đó là sự thật. Đứa con chị đang mang trong người là giọt máu của Kỳ Tuấn.
- Nên chị mới bỏ anh em mà kết hôn với anh Tuấn?
- Cái đó, chị không giải thích được. Nói tóm lại, nói không phải thì không ai tin, mà nếu có lí do gì thì chị cũng bị gán vào cái tội lỗi phản bội Trình Can rồi.
- Nên chị chọn anh Tuấn để thay thế? Chị còn yêu anh trai em phải không?
Minh Thư không trả lời, mặt cô mỗi lúc thêm buồn. Nhã Trúc đành lãng sang chuyện khác:
- Ngày cưới của chị em không dự được nhưng ngày đầy tháng của cháu, em sẽ về mà.
- Em nhớ đấy nhá!
- Vâng. Em hứa.
Minh Thư quay trở về, thấy Nhã Trúc hơi buồn khi nhắc đến Vương Khang, về đến tòa soạn lại thấy Vương Khang làm việc mà tâm trí không hoàn toàn tập trung cho nơi này. Cô không muốn tình yêu của cô đã không thành rồi thì ai cũng đổ vỡ như cô. Họ là một sự kết hợp đẹp đẽ và dễ thương. Ở họ không rối ren và phức tạp như mối tình của cô. Khang và Trúc xứng đáng có một lần gặp nhau trước khi phó mặc sự đời cho số phận. Minh Thư đứng trước bàn của Vương Khang và nói:
- Tối nay, 8 giờ, sân bay Tân Sơn Nhất.
Vương Khang ngước nhìn Minh Thư, anh chàng lại tiếp tục gục đầu xuống công việc. Minh Thư tặc lưỡi một cái rồi bỏ đi. Kỳ Tuấn ngồi bên cạnh thấy vậy và nói thêm:
- Cơ hội cuối cùng cho cậu đấy. Nhã Trúc mà lên đường về bên đó, lần sau nó về không chắc vẫn độc thân cho cậu đâu.
- Sao lại nói vậy? Bọn này đã là gì của nhau đâu?
- Thì tối nay mới là cơ hội là của nhau. Công việc này tôi có thể hoàn thành cho cậu, đi làm một việc gì đó mà cậu cảm thấy muốn đi.
Vương Khang lưỡng lự một chút rồi anh chàng đứng dậy và chạy như tên bay đến một nơi mà không ai ngờ đến. Trước cửa siêu thị, nơi có chỗ gắp thú bông, may quá, con thú bông có vẻ không còn là sự kiên nhẫn của bất cứ ai. Anh móc ví ra và nói:
- Tôi đổi 100 thẻ.
Vương Khang, dù cho tới lúc mỏi nhừ bàn tay, anh chàng vẫn đứng đó. Suýt dính, dính rồi lại rơi ra, vừa nhấc lên thì rớt xuống, nhấc lên rồi, sắp đến rồi, ôi,... lại rớt. Vương Khang đã cố gắng hết sức mình, đã có lúc tay mỏi nhừ, mồ hôi nhễ nhại, những ánh mắt trêu chọc từ những cô cậu nhóc nhưng Khang quyết không từ bỏ. Bởi vì nếu lần này anh bỏ đi, chắc chắn anh sẽ không còn cơ hội, cả với con gấu bông này và cả người thích con gấu này nữa...
6 giờ 30 phút tối, Trình Can cũng đã về nhà để tiễn em gái đi Hong Kong. Ông Minh và cô vợ trẻ Thanh Nhi thì ngồi chờ từ chiều. Minh Thư xếp vali và chuẩn bị đi, cô vẫn dán chặt mắt vào điện thoại:
- Lẽ nào chị Thư không nói gì với anh ấy? Hay là anh ấy không muốn đến gặp mình.
Lên xe ra sân bay, Trúc vẫn cầm chắc điện thoại trên tay. Trình Can nhắc khéo:
- Trên máy bay dùng điện thoại em bị phạt đấy.
- Nhưng chưa lên mà.
- Em chờ ai thế? Thằng Ken gì đó à?
- Chia tay lâu rồi.
Minh Thư cũng một mình tới tiễn Nhã Trúc mà không có Kỳ Tuấn tháp tùng, tặng Nhã Trúc một cái ôm, Minh Thư nói:
- Chị đã cố làm cho cậu ta hiểu...
- Không sao đâu chị. Em không bận tâm đâu.
- Giữ liên lạc với chị nhé.
- Nhớ post hình baby cho em xem với nha.
Minh Thư mỉm cười đứng lùi lại, ông Minh giọng ôn tồn:
- Ba già rồi, con mau quay về nhé.
- Con biết ạ.
- Thắp hộ chị nén hương ẹ của em. Nói với bà chị sẽ chăm sóc cho tốt cho ba em.
Nhã Trúc gật đầu và tặng hai nụ hôn cho ông Minh và Thanh Nhi. Trình Can nói:
- Nói với mẹ là anh vẫn sống tốt. Anh không hư hỏng như mẹ lo lắng lúc còn sinh thì nữa.
- Anh muốn thì nói với mẹ thẳng đi. Ai thì em chuyển hộ chứ anh thì em không thèm đâu.
- Vậy đó hả?
Rồi hai anh em lại ôm chặt nhau, Nhã Trúc vẫy tay chào mọi người rồi lại quay đi. Trúc bước chầm chậm, chầm chậm, mong chờ sẽ có ai đó gọi cô lại. Và đã có một tiếng gọi tên cô:
- Nhã Trúc...
Trúc vui mừng khôn xiết, cô quay trở lại và vui mừng. Vương Khang đã đến, còn có cả con gấu bông màu hồng mà Trúc từng thích. Cô mỉm cười dừng lại, Khang chạy đến và nói:
- Em phải đi hả?
Trúc gật đầu miễn cưỡng. Vương Khang nhìn cô một lúc rồi lại chìa tay ra và nói:
- Anh mong em... Thượng lộ bình an.
Mọi người đều ngạc nhiên và thất vọng với câu nói của Vương Khang thay vì tưởng rằng anh sẽ nói gì đó thuyết phục Nhã Trúc quay trở lại. Nhã Trúc nhận lấy con gấu bông và nói:
- Anh đã gắp thành công à?
- Không khó cho lắm.
- Em đi nha. Cảm ơn vì con gấu, em thích nó lắm!
- Em sẽ về chứ?
Nhã Trúc không trả lời, cô chỉ nhoẻn cười nụ cười gượng rồi vẫy tay chào mọi người thêm một lần nữa rồi bỏ đi. Vương Khang lặng lẽ bỏ ra về, trong lòng anh cảm thấy mất đi một điều gì đó.
Chỉ còn lại Trình Can và Minh Thư, trông khi Minh Thư đang chờ đón Taxi thì cô lại thấy Trình Can đang đứng phía đối diện. Cả hai nhìn nhau, Trình Can nhìn cô không chớp mắt, một ánh mắt đại loại như thể hiện câu “Tại sao em lại làm như vậy?”, nhưng rồi anh chàng lạnh lùng bước vào chiếc xe vừa chạy tới. Dễ dàng nhận ra người ngồi trong đó là Phương Dung. Một hành động lạnh lùng của Trình Can càng làm Minh Thư thêm uất hận, cô đếm ngược ngày tháng để chờ cái phút giây được hành hạ Kỳ Tuấn, bắt anh phải sống trong giằng xé và đau khổ của sự phản bội...