Kế Hoạch Làm Bố

Chương 31: Chương 31




Bình minh đầu tiên sau ngày cưới, Minh Thư thức dậy, cái gương mặt ngỡ ngàng xen lẫn một chút mùi vị thất bại của Kỳ Tuấn ngày hôm qua đem lại cho Thư nụ cười đầu tiên trong ngày mới. Cô ngồi trước gương, quyết định từ này không xõa tóc nữa, mái tóc uốn xoăn phần đuôi yêu thích ngày nào Thư đã búi cao lên, Thư kẻ mắt hơi sậm làm điểm nhấn, trông cô càng tăng nét lạnh lùng. Thư mở cửa ra khỏi phòng, Kỳ Tuấn nằm co ro trên sofa, tay chân trầy trụa nặng nề, bê bết máu. Mấy lon bia trên bàn vẫn còn uống dở. Minh Thư mở tủ lạnh, không có gì ăn hết, địa chỉ nhà mới không có cappuccino ở phía đối diện như nhà cũ. Thư cảm thấy không có sự tỉnh táo nhất định, nhưng cũng từ lâu có đã ít dùng cà phê. Kỳ Tuấn giật mình thức dậy, anh chàng thấy cửa phòng mở nên bước vào và soạn đồ đạc ra để tắm. Minh Thư gọi thức ăn giao tại chỗ với pizza và một ly Latte macchiato. Dù thế nào thức uống này cũng không có nhiều cafein.
Ngồi trước mặt Minh Thư, Kỳ Tuấn vẫn nở nụ cười rất tươi:
- Chào buổi sáng, em yêu!
Minh Thư không trả lời, vẫn tiếp tục với phần pizza của mình. Kỳ Tuấn lấy một miếng:
- Pizza, ngon nhỉ!
- Bỏ xuống.
- Ơ... làm sao vậy?
- Là phần của tôi gọi. Muốn ăn thì tự gọi phần của anh đi.
- Nhiều thế này sao em ăn hết.
- Ăn không hết cũng không phải cho anh ăn. Bỏ xuống đi!
Minh Thư đứng dậy và rửa tay, cô bưng ly Latte Macchiato đứng dậy và nói:
- Đừng quên chuyến từng trăng mật của chúng ta. 20 phút nữa Taxi tới đón đấy.
Ghé sát vào tai Kỳ Tuấn, Minh Thư nói nhỏ:
- Đừng lãng phí quà tặng của mẹ anh nhé! Là chuyến du lịch VIP trọn gói ở Vinpearl Land đấy.
Kỳ Tuấn vẫn không hiểu Minh Thư đang làm gì, nhưng anh vẫn muốn xem cô làm như thế nào. Cả hai nhanh chóng thu xếp và cùng lên Taxi sau đó là ngồi máy bay đi Nha Trang hưởng hạnh phúc hai người. Đó chỉ là trên danh nghĩa, vừa xuống máy bay, kẻ về khách sạn người đi tìm chốn vui chơi. Kỳ Tuấn vốn là ngôi sao của những tụ điểm như thế này, anh chàng không để mình bị bỏ rơi quá lâu. Vừa về khách sạn đã nháy mắt được với vài em bốc lửa. Anh chàng tiếp tân trông thấy cặp đôi bước vào, anh chàng niềm nở:
- Ở đây có phòng đôi thượng hạng dành cho những cặp đôi mới cưới như hai bạn. Chẳng hay các bạn muốn phòng loại nào?

Minh Thư cười khá tinh ranh:
- Loại phòng sang trọng nhất. Bao nhiêu cũng được.
Kỳ Tuấn nhăn mặt nhìn Minh Thư, rõ ràng cô đang muốn chơi khăm anh đây mà. Nhưng biết thế nào được, Kỳ Tuấn vẫn chịu theo. Vừa về tới phòng, Minh Thư đã nằm xuống giường và thở dốc, di chuyển hơi nhiều bên bụng Thư cảm thấy hơi khó chịu. Kỳ Tuấn thì sau khi tắm xong, anh chàng huýt sao trông có vẻ rất yêu đời. Thấy Minh Thư vẫn đang nằm trên giường, anh chàng thình lình nhìn cô, rồi quỵ gối xuống giường xốc mạnh Minh Thư lên. Cô sợ đến thót tim:
- Mạnh lên nữa đi! Tôi ước gì sảy thai, để con anh chết yểu cho rồi!
Kỳ Tuấn nhếch mép cười, bóp miệng Minh Thư và đặt lên môi cô một nụ hôn mặc cho Minh Thư vẫn cố hết sức giẫy giụa. Kỳ Tuấn nói:
- Tôi muốn hôn em tức là tôi sẽ hôn em được. Tôi không hiểu em đang định giởn trò gì và sẽ tiếp tục làm gì nhưng tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không muốn nghe thêm một lần nào nữa em nói không tốt về đứa con. Tôi nổi giận thực sự thì không hay đâu.
- Tôi sợ anh chắc. Thử xem anh dám làm gì tôi.
- Chờ đi! Xem tôi làm gì em.
Minh Thư nằm yên ở đó, cô thậm chí muốn đâm Kỳ Tuấn một nhát đến tận xương. Nhưng cô phải kiềm chế hết sức có thể, cô biết mọi sự giận dữ lúc này đây thì em bé phải chịu ảnh hưởng hết, Thư kìm nén cơn giận của mình. Cô biết rằng giờ đây cô muốn tiếp tục sống là để trả thù, nhưng bên cạnh đó, cô còn một sinh mạng nhỏ nhoi trong bụng gọi cô là mẹ. Thư phải biết đến sự tồn tại của nó đầu tiên trước khi quyết định một việc gì đó.
Kỳ Tuấn không ra ngoài để đi chơi ngay, anh chàng gọi điện thoại cho Bùi Đàm Phúc, cậu bạn thân thiết và kể lại mọi chuyện. Đàm Phúc ngạc nhiên:
- Không thể tin được, tại sao lại như vậy?
- Tớ cũng không biết. Hay là cô ấy đã biết chuyện liên quan tới đại ca?
- Không. Không phải vậy đâu. Tại sao ngay từ đầu không nghĩ ra chứ?
- Nghĩ ra chuyện gì?
- Đám cưới này là một sự trừng phạt dành cho cậu.

- Tức là sao?
- Ngoài mặt cô ấy là vợ cậu. Nhưng thực sự khi chỉ còn hai người, Thư dùng sự cự tuyệt để hành hạ cả cậu lẫn cô ấy.
- Vì cái gì chứ?
- Cũng không biết. Có lẽ là vì... không có đám cưới giữa cô ấy và Âu Trình Can, hoặc vì cái thai trong bụng là của cậu. Một người cô ấy không bao giờ mong đợi.
- Sao lại như thế được? Rõ ràng tớ có nhận được tình cảm từ cô ta.
- Vì cậu thực sự gục ngã trước người phụ nữ này hay vì cô ta đóng kịch quá giỏi. Chẳng phải cậu đã nói cô ấy có một sự thay đổi đột ngột sao.
- Nhưng cũng không là một sự thật khủng khiếp đến như vậy
- Cậu có 4 ngày ở đó. Định làm gì? Nếu về sớm sẽ bị nghi ngờ đấy.
- Dĩ nhiên là vui chơi. Vội gì mà về thành phố. Huống chi, không chơi với vợ thì đi chơi với mấy nhỏ khác. Đời mà, chỉ sợ không tiền chứ đâu sợ thiếu gái đẹp đi theo.
- Vừa vừa phải phải thôi. Dù sao ít ra cậu cũng còn chiếc nhẫn trên ngón áp út.
- Đừng lo. Cậu đang nói chuyện với ai?
- Thái Kỳ Tuấn.
- Biết gọi tớ là Thái Kỳ Tuấn thì cũng đừng lo cho tớ. Tớ không sợ buồn đâu.
- Nói được vậy thì tốt.

Kỳ Tuấn lao vào vũ trường và các quầy bar nhưng lòng dạ thì không nằm ở nơi này. Anh cũng muốn Minh Thư bắt gặp để rồi hai người cãi nhau, vì ít ra như thế cũng giống vợ chồng một chút. Nhưng... không có gì cả.
Hôm nay không bị nghén thai, cũng không ai quấy rối nửa đêm, nhưng Thư vẫn không ngủ được. Cô mặc khoác thêm một chiếc áo mỏng rồi rời khỏi phòng, đi dạo bờ biển. Nơi này thật nhộn nhịp, tuy vậy, không phải thiên đường dành cho cô. Gió lạnh, đôi lúc tê buốt cả chân tay nhưng Thư chỉ muốn ngồi một mình để suy nghĩ mọi chuyện đã xảy ra. Tại sao cuộc đời không bao giờ cho cô sự yên ổn? Hay chính cô không tìm ình sự thanh thản ở một nơi bình yên xa xôi nào đó. Chọn ình một cách tự hành hạ chính thể xác mình liệu có là quá sai? Tại sao Thư lại mất hết tất cả lý trí khi đối mặt với một người như Kỳ Tuấn.
Thư thôi không muốn suy nghĩ nữa. Cô nhìn điện thoại, chiếc điện thoại Thư mang theo bên mình, là số máy quen thuộc, không còn lưu tên, nhưng Thư vẫn nhớ. Thư lạnh lùng tắt máy. Nhưng cô biết rằng, cô không thể lẫn tránh được, nếu tắt máy được ngày hôm nay, thì ngày mai sẽ ra sao. Ngày tháng vẫn còn dài, làm sao cô có thể lẫn tránh Trình Can mãi mãi. Nghĩ như vậy, Thư nghe máy, bên kia giọng nói rất khẩn khoản:
- Em không cần phải nói gì hết. Hãy để anh nói!
Trút một tiếng thở dài, chủ thuê bao phía bên kia nói tiếp:
- Anh không thể ngừng nhớ em. Đó là sự thật. Nhưng anh không có cách nào để quên em cả. Bây giờ mọi chuyện đã không thể quay trở lại, anh có nói gì thì đối với anh em vẫn đã là của người khác. Không thể trở về bên anh được nữa rồi. Anh muốn nói với em nhiều lắm, có rất nhiều câu hỏi anh muốn hỏi em. Anh đã có thể nói ra câu “chúc em hạnh phúc” trong ngày cưới của em đã là một sự dối lòng trơ trẽn. Và bây giờ, anh liệu có thể dối lòng mình nữa được không? Thư à, vì sao vậy ? Vì sao mình mất nhau vậy em?
Lại thêm một tiếng thở dài, phía bên này, người nghe đã cảm nhận đôi mắt mình ngấn lệ. Trình Can lại tiếp tục nói thêm:
- Làm một điều gì đó để anh có thể ghét em và quên em đi. Một điều gì đó lạnh lùng và tàn nhẫn hơn chuyện em bỏ anh nữa. Để anh có thể thù hận em và quên em đi triệt để trong tâm trí. Anh đã từng dối em để quan hệ lén lút với Phương Dung, có phải vì điều đó mà em từ bỏ anh không?
Trình Can đã nói ra hết tất cả mọi chuyện, anh nghĩ Thư sẽ lẳng lặng cúp máy, nhưng cô vẫn nghe. Thư không nói gì, chỉ có hai hàng nước mắt tuôn rơi. Vẫn chỉ có một người nói mà thôi:
- Nhưng anh đã chọn em. Anh không dành cho em 100% tình cảm khi ta quen nhau nhưng sẽ là như thế vì anh đã chọn em làm người quan trọng nhất cuộc đời anh. Minh Thư, anh xin lỗi vì bây giờ anh mới nói với em chuyện này. Tại sao em vẫn không phản ứng gì cả? Hay là em không yêu anh? Em phản ứng gì đi? Em mắng anh em làm gì đó đi chứ?
Thư không biết cô còn muốn nghe từ những điều gì. Trình Can hỏi gấp:
- Em khóc sao? Thư, anh xinh lỗi. Anh xin lỗi em. Em đừng khóc.
- Không. Điều đó không còn quan trọng với em nữa rồi. Vì em đang hạnh phúc. Rất hạnh phúc với Thái Kỳ Tuấn. Em sẽ sinh con cho anh ấy. Và gia đình 3 người của em là một gia đình hạnh phúc. Đừng bao giờ nói chuyện với em nữa. Xin anh!
Cơn đau xé lòng làm Minh Thư phải vịn chặt lồng ngực cố lấy lại đều nhịp thở. Cơn đau đến từ sự cô đơn và giày xéo với kế hoạch trả thù tự giam mình vào bóng tối. Tìm lại chút ánh sáng và hi vọng trả thù nơi tình yêu bị mất đi nhưng bây giờ kể cả tình yêu đó cũng phản bội chính cô. Khi tất cả mọi áp lực nghiêng về cô thì cũng có Âu Trình Can ở bên cạnh cùng cô chống đỡ và nói câu “It’s okay”. Nhưng không phải ai là hoàn hảo, mà điểm khiếm khuyết duy nhất của Can lại là điều làm Thư đau đớn. Phản bội cô, không chung thủy. Tại sao kể cả thứ đẹp nhất trong lòng cô bây giờ cũng vỡ tan theo khói mây. Thư đứng dậy, và bước thẳng, bước thẳng ra phía bãi biển. Mỗi lúc một xa hơn, xa hơn, xa hơn,...
Thư quay trở lại phòng khách sạn, cô vừa làm gì thế này? Vì sao lại chết? Chết thì giải quyết được cái gì? Rồi ai cũng sẽ là nạn nhân của Tử Thần nhưng cái chết đối với cô bây giờ không phải là lúc. Dù sao đi chăng nữa, tình yêu đã không thật lòng với cô thì cũng đừng trách cô sắt đá với mọi thứ tình cảm trên đời. Trái tim người con gái xinh đẹp ấy chết lặng trước gương, khi tất cả mọi thứ trên cuộc đời đều chống lại cô, phản bội cô.
Nhưng kế hoạch trả thù vẫn còn đó, đã đi rồi tức là không thể quay lại. Dù động cơ kết nên mối thù này bây giờ cũng đã không như trước nữa nhưng không phải vì thế mà tất cả những gì Kỳ Tuấn gây cho Minh Thư khiến cô có thể bỏ qua. Đối với Thư, thà mọi người cùng đau đớn với cô thì cô cũng yên lòng chứ không muốn bất cứ ai thanh thản mà mình cô chỉ chịu đau khổ.
Thư đeo lại chiếc nhẫn cưới, bước ra ngoài và vùi sâu vào cái chăn. Nước mắt đã không còn rơi được nữa rồi, giờ đây chỉ còn hận và thù cùng với sự tồn tại của đứa con bé bỏng trong bụng. Không còn bất cứ thứ gì trong tâm trí cô nữa.
Kỳ Tuấn lê la về phòng khách sạn khi mùi rượu đã đi trước anh cả km. Về tới phòng là mở đèn sáng rực, thấy Minh Thư nằm yên trên giường. Anh chàng bước lại gần, ngồi bên cạnh cô, vuốt má rồi âu yếm hôn lên môi. Minh Thư mở mắt ra và vung tay định đánh Kỳ Tuấn nhưng anh đã khống chế được và bóp chặt cổ tay. Kỳ Tuấn cười ranh mãnh:

- Bây giờ em là vợ của anh. Không được chống cự như thế.
Kỳ Tuấn mạnh tay kéo mạnh xé toạc cả áo ngủ mà Minh Thư đang mặc. Anh nhìn cô một cách đắm say rồi mặc sức hôn đắm đuối, Minh Thư không thể làm gì trước thân xác quá to khỏe ấy, lại đang say vì uống nhiều rượu. Cô tuyệt vọng buông thõng người, cố hết sức dùng phần lực cuối cùng chưa bị khống chế, cắn chặt lưỡi của mình. Kỳ Tuấn đang di chuyển xuống phía dưới chợt không nghe cựa quậy nữa, ngước lên nhìn, anh vội vã chồm lại và dùng tay bóp miệng Minh Thư cố không để cô cắn lưỡi tự vẫn như vậy.
Hai má Minh Thư in hẳn mấy ngón tay của Kỳ Tuấn, anh chàng thở hồng hộc vì run sợ khi thấy cô vẫn không sao. Kỳ Tuấn lắc đầu nhìn rồi buông một câu:
- Cô thà chết chứ không để tôi đụng vào à? Vì thằng đó sao? Xứng đáng không?
Minh Thư lườm mắt nhìn Kỳ Tuấn:
- Đó chỉ mới là cảnh báo thôi. Tôi mà có mệnh hệ gì, một xác hai mạng đấy. Anh liệu hồn mà giữ thân mình đi. Anh không đền mạng nổi đâu.
- Tôi đã làm gì cô chứ?
- Anh đã làm quá nhiều đến nỗi không thể nhớ à? Nhưng tôi nói cho anh rõ, tôi kết hôn với anh là để trả thù anh đó. Tôi bắt anh phải gậm nhắm nỗi đau đã giành được về mình nhưng lại không thể làm gì nó ngoài ngắm nhìn cả. Nhưng tôi thậm chí cũng sẽ không cho anh cái nhìn ngưỡng mộ như tất cả mọi thứ trước đây anh đã chiếm nếu anh muốn có. Tôi bắt anh phải nếm trải nỗi đau và cuộc sống anh đã từng bắt tôi phải quen với nó. Không dễ chịu chút nào phải không? Chúng ta vừa mới kết hôn, tôi chắc chắn vì sĩ diện anh sẽ không ly hôn sau 3 ngày, anh cũng chẳng thể làm gì được tôi. Anh có hiểu điều tôi muốn làm là gì không?
Minh Thư lại ghé sát vào tai Kỳ Tuấn và thì thầm như cô vẫn hay làm như một lời khiêu khích anh:
- Anh bắt người khác phải mất đi cái họ có sau khi thua anh thì tôi bắt anh chưa vào cuộc chiến cũng đã phải chấp nhận cái thất bại bằng cách đau đớn nhất, cay độc nhất mà tôi có thể làm. Tôi bắt anh sống cũng không bằng chết, Thái Kỳ Tuấn ạ!
Kỳ Tuấn nghe xong chỉ biết mỉm cười và vỗ tay, anh chàng nhìn Minh Thư bằng ánh mắt sáng đầy ma lực:
- Em nói đúng. Tôi sẽ không bao giờ bỏ em theo cách người ta vẫn hay làm khi chịu đựng không nỗi. Khó tìm ra người nào lì lợm như Thái Kỳ Tuấn này đâu, để xem kế hoạch trả thù của em hay tới cỡ nào, nhưng tôi dám chắc với em một điều, không bao giờ tôi là người đưa ra tờ đơn ly hôn trước. Nhưng tôi không sống vì sĩ diện mà chịu đựng em. Em rõ chưa?
- Tôi không quan tâm bất cứ lời nói nào của anh. Anh làm gì thì mặc kệ anh. Tôi có cuộc sống của tôi, anh có cuộc sống của anh. Nhưng anh biết gì không? Yêu một người thì rất khó để có thể làm mọi chuyện theo ý mình dù có muốn trả thù người đó đến đâu đi chăng nữa. Tôi nghĩ anh đang như thế!
- Là cô bắt tôi phải tham gia trò chơi này với cô đấy nhé. Được thôi! Tôi chấp nhận lời khiêu chiến này.
Kỳ Tuấn bước ra ngoài, sức chịu đựng của anh đã có giới hạn. Tuấn không muốn mình ác độc với Minh Thư nhưng bây giờ dẫu có làm gì đi nữa thì cô cũng đã là một tảng băng hiện hữu rồi. Kỳ Tuấn rất tức giận tại sao một người mà luôn phải nếm mùi thất bại từ anh như Âu Trình Can lại ảnh hưởng sâu sắc đến Minh Thư như vậy. Đúng là anh thích tính cách của Minh Thư nhưng không thể chấp nhận cô luôn dùng cái chết của mình để đe dọa anh. Tuấn mím chặt môi nhìn vào trong giường, nơi Minh Thư vừa thay xong chiếc áo khác sau màn “đấu vật” chớp nhoáng giữa hai người. Lúc cô khỏa thân trông thật nuột nà và quyến rũ, nhưng ẩn đằng sau đó là một tính cách mà không ai có thể ngờ tới được. Kỳ Tuấn nhếch mép cười:
- Mình gặp đúng đối thủ rồi. Được rồi, tôi sẽ gỡ lại sau bàn thua này. Chờ đấy, bà xã!