Một ngày mới bắt đầu tại tòa soạn “Người thời thượng”, ai nấy cũng đều đang cắm cúi làm việc cố tránh ánh mắt dò xét từ Minh Thư. Không hiểu cô nhìn gì mà nhìn suốt từ lúc mới vào tới giờ. Thư thì đang đau đầu chọn người thay thế mình. Nhìn quanh quẩn cũng chỉ là mấy gương mặt đó, một Phương Dung có phong cách làm việc khá đỉnh nhưng lại luôn hành động theo cảm tính mà không cần lý do, một Thái Kỳ Tuấn được đông đảo mọi người ủng hộ nhưng lại không xem công việc ra gì, làm lãnh đạo có nước múc cháo mà ăn, nhưng nếu chọn Đỗ Vương Khang thì mọi chuyện xem ra không ổn, anh là người mới, thiếu kinh nghiệm, tuy thái độ làm việc của Vương Khang làm Thư ưng ý nhất nhưng nếu chọn anh cô sẽ vấp phải sự phản đối của làn sóng dư luận. Nhưng thật ra, Vương Khang chính là người Minh Thư cảm thấy yên tâm giao công việc nhất. Chọn ai đây?
Thư thở dài, cô chợt cảm thấy trong người hơi lạ. Thư mỉm cười đặt tay lên bụng, em bé đang đạp cô. Dạo này cứ xuất hiện liên tục, điều đó làm Thư cảm thấy hạnh phúc. Giờ nghỉ trưa, thông thường Kỳ Tuấn vẫn là một ngôi sao ở dưới canteen ngay cả trước lẫn sau khi kết hôn, độ hot của anh vẫn không hề giảm. Nhưng hôm nay, Minh Thư vừa chuẩn bị ra ngoài thì thấy Kỳ Tuấn cũng lái xe đi. Thật lạ, trông anh có vẻ hấp tấp lắm...
- Anh thích chỗ này không?
- Cũng được. Mát mẻ!
- Có biết vì sao tôi lại mời anh ăn món này không?
- Cũng là gà rán thôi mà.
- Nhưng đây là món ngày xưa anh rất thích.
- Tôi không nhớ là ngày xưa mình thích gà rán.
- Vì những lúc đó, tôi là người dắt anh đi ăn.
Kỳ Tuấn im lặng và ăn lại món ăn tưởng chừng rất dân dã, tầm thường này. Món ăn chìm luôn theo ký ức tất cả những ngày Phương My ra đi. Điều làm Kỳ Tuấn nhớ mãi, chính là cách Phương My dỗ anh dứt khóc, nhờ cái đùi gà to tướng này đây. Tuấn vẫn nhớ rất rõ cái hành động mà anh đã làm sao khi nín và ăn hết cái đùa gà, một hành động có lẽ khi lớn lên sẽ nghĩ là một hành động cảm ơn. Nhưng ngày đó, Tuấn đã làm như thế bởi vì Phương My như một thiên thần đều cứu Tuấn khỏi chìm sâu vào nỗi cô đơn đáng sợ kia. Tuấn càng ăn càng nhớ lại những ký ức đẹp về mối tình thơ tuy ngắn ngủi nhưng rất tuyệt vời ấy...
- Thật ra, tôi chưa bao giờ quên cái điều anh đã làm sau khi ăn hết cái đùi gà cách đây nhiều năm. Điều đó là một hồi ức tuyệt vời.
- Nhưng cũng chỉ là hồi ức thôi.
- Thời gian có thể làm chúng ta lớn lên, thay đổi hình hài ngày xưa, bây giờ anh không còn là một cậu bé hay khóc học dưới tôi hai lớp. Anh đã cao lớn phổng phao, là một người đàn ông thực sự.
- Nhưng không thể quay lại ngày xưa...
- Món ăn đó, người xưa đây, tại sao cậu không thể thực hiện lại hành động kia khi mà cậu đã ăn hết cái đùi gà rồi.
Trời nắng có vẻ không tốt lắm để đi dạo, Thư ngồi một mình trong quán café. Cô nhìn ly cappuccino mãi nhưng rồi lại nhớ rằng mình không nên uống quá nhiều thứ này, có thể nói trước đây Thư đã quen miệng với café buổi sáng, khi buồn và khi có tâm sự. Còn bây giờ, cô cũng chỉ mỉm cười gọi một ly thức uống quen thuộc chỉ để nghe mùi hương còn cô chỉ uống nước cam hay nước lọc mà thôi. Bỗng, có hai người lạ mặt xuất hiện:
- Bà chủ cần gặp cô.
- Bà chủ của các người là ai?
- Là mẹ chồng của cô, thưa cô chủ!
Minh Thư theo hai người mà bà Kim sai tới, nhưng trong lúc cô đang chuẩn bị lên xe thì cô thấy chiếc Lamborghini quen thuộc mà Kỳ Tuấn vẫn lái. Nhưng có vẻ nhưng bên cạnh anh còn có một người con gái khác. Cũng có gì lạ, dù sao Tuấn và Thư cũng chỉ là cặp vợ chồng hạnh phúc ngoài xã hội thôi kia mà. Thư đến chỗ gặp bà Kim, bà chờ cô với một bữa ăn khá đầy đủ trên một nhà hàng nổi mát lộng gió. Thư lễ phép:
- Con chào mẹ.
- Con ngồi xuống đi.
- Sao mẹ gọi con đường đột vậy ạ?
- Tính ra từ lúc con trở thành con dâu của mẹ tới giờ, con và mẹ vẫn chưa có lần nào ngồi với nhau như thế này?
- Dạ. Con mời mẹ dùng bữa.
- Con cứ tự nhiên. Con đang mang thai nên ăn nhiều một chút. Mẹ có gọi nhiều thức ăn bổ dưỡng cho con.
- Nhìn mẹ nghiêm nghị thế mà cũng cưng chiều con dâu nhiều quá. Mẹ không sợ con trai mẹ ghen sao?
- Mẹ thương con thì cũng là tốt cho con của nó thôi. Mà con có siêu âm là con trai hay con gái chưa?
- Dạ, nếu mẹ muốn thì lần tới con sẽ hỏi giới tính em bé. Nhưng con muốn để tới sinh hãy biết. Con thích như vậy hơn.
- Con không nên quá căng thẳng. Dù Kỳ Tuấn là con trai duy nhất của mẹ, nhưng mẹ cũng không quan trọng chuyện cháu nội sẽ là gái hay trai đâu. Đối với mẹ, cháu nào cũng được. Thằng Kỳ Tuấn chịu lập gia đình, có con là mẹ mãn nguyện rồi.
- Dạ.
- Nó chăm sóc con tốt chứ?
- Anh ấy hay mua đồ ăn cho con, lại rất chăm đẩy xe ở siêu thị mua đồ cho em bé. Con nghĩ anh ấy sẽ là một ông bố tốt của em bé trong bụng con sau này.
- Làm ông bố tốt vẫn chưa đủ, còn phải làm ông chồng tốt cho con nữa chứ.
- Mẹ phải tin con trai mẹ chứ. Anh ấy ...
Minh Thư vừa ngước lên nhìn bàn phía đối diện ở cuối góc phòng, thật không thể tin được Kỳ Tuấn đang ôm ấp, vuốt ve một cô gái. Thư cố không để bà Kim quay lại nhìn và cố tình lãng sang chuyện khác:
- Con đang nói sao lại ấp úng thế?
- Anh ấy... Con nghĩ là anh ấy đang ... con ...
- Minh Thư, con làm sao thế?
- Mẹ à con no rồi, thôi mình về nha mẹ.
- Sao gấp vậy con?
Minh Thư vội vàng đứng dậy, trong khi đó Kỳ Tuấn còn đang huýt sáo boa cho anh chàng phục vụ bàn rồi đứng dậy đồng loại với bà Kim. Anh chàng ngỡ ngàng nhìn, bà Kim thì cũng vui mừng khi trông thấy con trai nhưng rồi lại nổi giận khi cô gái kia bước theo sau anh. Điều làm Thư bối rối hơn chính là Phương My, cô gái đang nắm tay Kỳ Tuấn. Thấy vậy, anh chàng vội bỏ tay Phương My ra. Bà Kim tức giận:
- Con đang làm gì vậy?
- Mẹ, chúng ta rời khỏi đây đi.
- Mới cưới vợ đã đi ngoại tình. Con xử sự vậy đó hả?
- Con sẽ giải thích với mẹ, nhưng mà không phải ở đây.
- Khỏi giải thích với mẹ, giải thích với vợ con kìa.
Minh Thư định quay gót bỏ về nhưng Kỳ Tuấn đã nhanh chóng níu tay cô lại:
- Thư, Thư à ...
- Buông tôi ra.
- Em luôn biết anh nắm được tay em là không bao giờ buông ra kia mà.
Thư không hiểu cảm xúc của cô là gì khi thấy cảnh đó. Nếu là một người vợ có tràn đầy tình thương yêu cho chồng, cô hoặc sẽ nổi nóng hoặc sẽ đau trổ bởi bắt quả tang cảnh chồng ngoại tình. Nhưng, cô đã cho Kỳ Tuấn cái thứ tình cảm ấy bao giờ đâu mà bây giờ lại nổi giận khi anh tay trong tay bên người phụ nữ khác. Nhưng sao Thư lại cảm thấy lồng ngực thật nhói. Thư không yêu Kỳ Tuấn nhưng cô thù ghét cái cách anh phản bội. Cô thù hận mọi sự phản bội. Cô nhìn bà Kim, đang tức giận và nhục mặt vì cậu con trai hành xử như thế trước mặt mọi người. Và Thư đã chọn cách, im lặng, mỉm cười nhìn Kỳ Tuấn và bước ngược trở lại nắm lấy tay Phương My niềm nở:
- Không sao đâu mẹ. Đây là giáo viên hướng dẫn tụi con cách chăm sóc em bé. Mẹ biết đó, anh Tuấn luôn muốn làm người cha số 1 kia mà. Chắc họ bàn với nhau một số điều anh Tuấn chưa hiểu, mẹ đừng hiểu lầm anh Tuấn.
- Chào bà, tôi là Phương My.
- Con trai tôi dù sao cũng đã có vợ, nếu có thắc mắc gì thì cô hãy tìm nơi nào dễ chấp nhận một tí. Tôi cũng không thích cách xã giao phương Tây của cô đâu.
- Mẹ đừng nói như thế chứ ạ! Dù sao con với cô ấy cũng là bạn gái cũ của con mà.
- Con còn dám vỗ mặt xưng tên nữa đó ư? Không biết gượng mặt là gì. Mẹ nghĩ tối nay con cũng chẳng cần thiết phải về nhà đâu. Mẹ mất mặt vì con.
Phương My nhìn bà Kim bỏ đi, cô khá bối rối và quay sang nhìn Minh Thư:
- Xin lỗi cô, tôi chỉ...
- Có gì mà phải xin lỗi chứ. Tôi không để bụng chuyện cỏn con ấy đâu. Thôi, hai người cứ tiếp tục. Tôi có việc phải về trước.
Minh Thư một mực bỏ ra về. Cô còn đi ngang mặt Kỳ Tuấn cô chạm vào vai anh một cái thật mạnh, Kỳ Tuấn chỉ nhìn mà không chạy theo năn nỉ hay xin lỗi lấy một lời. Phương My hối thúc:
- Vợ anh nổi giận rồi kìa!
- Không sao. Thế cũng dễ giải hơn. Đối với cô ấy, tôi đâu có là gì đâu.
- Cũng nên nói lời nào đi chứ.
- Nếu cô ấy chịu nghe thì đã cô đã không được đỡ đạn trước cơn thịnh nộ của mẹ tôi. Thôi, chuyện gia đình thôi mà. Cô không hiểu đâu. Để tôi đưa cô về nhé!
.
Kỳ Tuấn vẫn như thế, chưa bao giờ anh không chơi đẹp với phái yếu, dù biết khó mà thoát khỏi cơn thịnh nộ của Thư nhưng Tuấn vẫn cứ bình thản. Thư trở về tòa soạn, cô nhốt mình ở trong phòng làm việc suốt. Cô cố làm việc, làm việc và làm việc để quên hết những chuyện lúc trưa đã thấy. Điều đó thật không hay chút nào. Thư không muốn nó xảy ra bởi vì Kỳ Tuấn không đáng để cô phải tức giận. Nhưng Thư không thể phủ nhận rằng cô cứ bị chuyện đó ám ảnh suốt. Chồng ngoại tình với giáo viên của cả hai sao? Điều đó thật là nực cười nếu cả cái tòa soạn này biết thì ai cũng cười vào mặt cô. Làm thế nào để toàn diện mọi thứ? Đường tình lận đận của Thư biết bao giờ mới đến được lối đi bằng phẳng. Một đại lộ phẳng lặng trải đầy hoa hồng dành cho Thư. Điều đó sao lại xa quá vậy. Cô mệt mỏi tựa đầu vào ghế lặng lẽ trút hơi thở nặng nề.
Kỳ Tuấn về nhà rất đúng giờ, nhưng đêm nay, anh lại là người ngồi chờ Thư. Đồng hồ đã điểm 12 tiếng, đã qua một ngày mới. Thế mà bóng dáng cô vợ yêu vẫn chưa quay về. Tuấn đã bắt đầu sốt ruột nhưng anh biết bây giờ có xuất hiện nơi Thư muốn đến thì cũng chỉ làm cô thêm nổi điên. Ai cũng vậy kia mà. Thư cũng là vợ Tuấn, anh nghĩ chắc cô cũng biết ghen tuông và giận dỗi người chồng khi phát hiện anh ta đi với một cô gái khác.
Cửa mở...
Thư bước vào với vẻ mặt mệt nhoài, cô đang cởi giày, Kỳ Tuấn chạy ra:
- Em về rồi đó hả?
- Thấy không biết sao còn hỏi.
- Anh đã chuẩn bị bữa tối. Giờ chúng ta có thể bắt đầu.
- Có bao giờ ăn chung không mà chuẩn bị?
- Nhưng hôm nay anh nghĩ cần phải có, bởi vì anh cần giải thích.
- Vì sao?
- Chuyện buổi trưa.
- Anh lầm rồi Thái Kỳ Tuấn.
Minh Thư đẩy Kỳ Tuấn ra, như cố để hai người gia tăng thêm khoảng cách. Minh Thư nói:
- Khoảng cách này là được rồi. Tốt nhất từ nay về sau anh và tôi nên như thế đi. Tôi không muốn dính dáng đến bất cứ thứ gì liên quan đến anh. Chuyện của anh tôi không quan tâm và tôi cũng không cần nghe anh giải thích. Tôi không muốn để anh ngộ nhận hoặc tưởng tượng thêm điều gì khác, anh hãy nhớ, tôi đến với cuộc hôn nhân này không có gì ngoài động cơ muốn đi ngược lại quy luật, tôi muốn mang đến đau khổ cho người gắn mác là chồng tôi. Thế nên tôi chả có cớ gì để mà đau khổ hay tức giận hay hờn ghen gì hết. Hơn nữa ...
Minh Thư dừng lại một chút rồi nói:
- Anh không đủ tư cách để làm tôi ghen với bất cứ người phụ nữ nào của anh.
Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn, anh chàng chỉ mỉm cười và đáp:
- Em có tin là em không nhận ra những lời nói sắt đá và vô tình kia của em không thể làm anh đau đớn chút nào mà ngược lại còn làm anh vui mừng vì những lời đó giống lời ghen tuông hơn hay không? Nhưng em à, anh không cưới em chỉ để chịu đựng em. Anh làm như thế vì anh muốn gạt qua mọi thứ. Anh có thể bỏ qua hết cho em để chúng ta cùng xây tổ ấm cho đứa con sắp chào đời. Thái Kỳ Tuấn này chỉ biết yêu phụ nữ chứ chưa biết cách hại phụ nữ. Đây là lần cuối cùng anh cảnh cáo em, đừng bắt anh đi trái với quy luật của anh!
Trước khi Minh Thư bỏ vô phòng, Kỳ Tuấn còn nói:
- Phụ nữ luôn có những kế hoạch trả thù thâm sâu, sắc sảo hay cay độc hơn cách đàn ông trả thù nhưng xin em hãy nhớ, ở trên đời này, đàn ông mới là người làm vỡ trái tim phụ nữ nhiều hơn. Em cứ tiếp tục làm như thế sẽ không có lợi gì cho em đâu.
Đèn ngủ hôm nay ánh lên muộn hơn, vẫn là kẻ sofa người trong phòng. Nhưng cả hai đều không thể nào yên tâm mà nhắm mắt ngủ. Kỳ Tuấn thì đang gậm nhắm nỗi đau xé lòng từ những lời nói còn sắt hơn những con dao cứa vào trái tim anh. Minh Thư lạnh lùng và vô tình một cách thật đáng sợ. Tuấn không nghĩ rằng anh lại đau nhiều như thế vì một người con gái. Còn Minh Thư, cô cũng đã bắt đầu cảm nhận được lời nói nơi phía con tim, cô không quá mạnh mẽ như bề ngoài và khi chỉ còn lại một mình, cô chỉ muốn khóc thật to đôi khi chỉ với những nỗi niềm không thể chia sẻ cho ai. Tại sao Thư lại nhớ mãi cái cảm giác bắt gặp Kỳ Tuấn hôn Phương My? Con người đó có đáng để Thư mất nhiều thời gian thế không? Thật lãng phí! Điều đó còn khó chịu hơn cả những lúc bị nghén thai. Thư tức tối đến uất nghẹn vì cố kiềm chế. Nhưng! Không được khóc! Cô không cho phép mình khóc! Thư phải tôi luyện ình một thứ cảm xúc cứng như đá, lạnh như băng và sắc như đao kiếm. Để sự quyến rũ từ cô có thể chiếm được tình cảm của bất cứ đối tượng nào cô muốn để rồi dùng thứ cảm xúc sắt đá kia cứa từng nhát kiếm vô tình vào con người ấy.