Lại một đêm thức khuya với những công việc, Đàm Phúc lại online. Và một điều làm anh chú ý, nickname cochongcungnhuko luôn online sau 11h đêm và chỉ sign out sau 2h sáng. Tệ thật. Có gì đó thôi thúc làm Phúc là người chủ động những câu chat đầu tiên:
- Lại online muộn?
- Tôi có phải giải thích k?
- Hai người đang sống ly thân hả?
- Gần như là thế. Tôi đã nằm trên chiếc giường này một mình suốt tháng nay. Và anh ta chỉ về, thay quần áo, xách vali đi tiếp.
- J
- Có nghĩa là gì?
- Cô nên đến văn phòng luật sư.
- Còn giải pháp nào hay không?
- Hoặc là cô đi ngoại tình.
- Không. Tôi theo đạo Thiên Chúa. Tôi sẽ không ngoại tình, như thế là phạm phải điều răn Chúa Trời.
- Tôi đang quen một con chiên ngoan đạo sao?
- Tôi luôn xem lễ mỗi sáng Chủ Nhật ở nhà thờ Đức Bà. Anh có thể tìm tôi ở đó!
- Làm cách nào nhận ra cô trong hàng nghìn người xem lễ?
- Một người phụ nữ có chồng mà cũng như không.
- Cô có nghĩ tôi sẽ tìm ra không?
- Tôi không biết.
- Hay là chúng ta tìm một giải pháp thực tế hơn?
- Giải pháp gì?
- Nói với anh ta, một là quay về làm chồng cô, hai là lôi nhau ra tòa, chia tài sản nhanh để mà cô còn kịp tìm một gia đình mới hạnh phúc hơn.
- Anh kết hôn chưa?
- Tôi sắp có cháu nội. Con trai tôi đã tốt nghiệp Đại học.
- Tôi có nên gọi anh bằng chú k?
- Không cần. Đã lang thang trên mạng giờ này tức là tôi vẫn còn đủ trẻ trung để cô gọi một tiếng “anh”.
Đàm Phúc luôn là người sign out đột ngột không bao giờ có một câu bye bye. Anh nghĩ rằng làm như thế mình sẽ hấp dẫn hơn và người ấy muốn gặp lại mình hơn...
Giờ đây Vương Khang có thể ngẩng cao đầu với nghề mình đã chọn, anh đã không học ngành Y như ba mẹ mong muốn mà lại theo cái nghề vốn không ai cảm thấy an toàn dành cho anh. Tuy chưa hẳn đã gọi là giàu, nhưng anh có một mức lương đủ để các cô gái muốn hẹn hò, với vẻ ngoài khôi ngô, tuấn tú, độc thân và lại là một anh chàng không hề tỏ ra xa lạ với chốn chơi bời ở Sài Thành. Anh viết báo ngày càng tiến bộ, với phong thái đĩnh đạc, ít xâm phạm đời tư và rất tôn trọng đạo đức nghề. Nhưng anh biết mình còn phải cố gắng rất nhiều để người đó chú ý.
Khang đến gặp Trình Can và Phương Dung để thử lại đồ cưới lần cuối. Chỉ vài ngày nửa thôi, các nhân viên của tạp chí “người thời thượng” lại bắt đầu sôi nổi xúng xính quần áo đi dự tiệc cưới. Lần này là đám cưới của con trai chủ tịch, Âu Trình Can cũng Tổng biên tập hiện hành Lương Trần Phương Dung. Họ quả là môn đăng hậu đối trong mắt nhiều người. Vương Khang nói:
- Đồ đạc có vấn đề gì sao?
- Không hẳn. Chỉ muốn thử lại để cho vừa vặn hơn thôi.
Rồi cả hai ngừng nói chuyện chỉ để nhìn người con gái ấy bước ra từ phòng thay đồ, không phải là cô dâu Phương Dung mà là Nhã Trúc. Nhã Trúc lúc nào cũng như một nàng công chúa trong cổ tích, xinh xắn và dễ thương. Trình Can thụi nhẹ vào bụng Vương Khang:
- Sao? Em gái tôi đẹp quá hả?
- Chỉ là một cái nhìn.
- Đang cố phủ nhận điều gì? Một người từng bị em gái tôi ruồng bỏ? Hay là hơn thế nữa?
- Một cái tôi của kẻ bị bỏ rơi.
Vương Khang chỉ nhìn thoáng, khi Nhã Trúc còn chưa xuống tới thì anh đã vội thay quần áo của mình rồi nói vội:
- Tôi xong rồi. Mọi thứ không có gì thay đổi.
- Có mặt đúng giờ nhé!
Kỳ Tuấn lái xe về đến nhà, anh nghĩ ra một trò vui và muốn tạo bất ngờ với Minh Thư. Anh rón rén bí mật mở cửa vào nhà mà không để phát ra âm thanh. Tuấn gọi điện thoại cho Minh Thư:
- Chào em!
- Anh về chưa?
- Em đang làm thức ăn phải không?
- Phải. Anh ngửi được mùi à?
- Chỉ nghe âm thanh thôi.
- Thế anh có ăn không?
- Sorry em! Anh có việc nên không về được.
- Vậy hả?
- Em không hỏi vì sao anh không về à?
- Không. Ai cũng có quyền riêng tư.
- Nhưng anh muốn em tò mò riêng tư của anh.
- Để làm gì?
Tuấn im lặng một chút rồi lại nói:
- Nếu bây giờ anh từ bỏ việc riêng của anh mà quay về với em. Em có yêu anh nhiều hơn không?
Minh Thư cảm thấy lạ, cô nhìn điện thoại của mình rồi quay lại, Kỳ Tuấn đang đứng sau lưng cô. Thư mỉm cười, nụ cười làm ướt tim không ít gã trai si mê cô. Tuấn tiến lại gần Minh Thư, cô hỏi:
- Hôm nay định giở trò à?
- Em còn chưa trả lời anh đó.
- Không.
Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư một cách mê mệt, cô lắc đầu:
- Không.
- Anh đã về đây mà.
- Thành tâm hơn một chút đi. Anh cố đi đường tắt với em đó hả?
- Không đâu. Anh thành thật mà. Nói câu mà anh muốn nghe từ em nhất đi.
Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn khá lâu, rồi anh lại cúi xuống và hôn cổ, hôn lên tóc rồi lại hôn lên tai. Thư cũng khá nồng nhiệt với những cử chỉ Kỳ Tuấn dành cho. Cô nhắc nhẹ nhàng:
- Mình vẫn chưa ăn tối...
- Anh thích như thế này hơn.
Rồi Kỳ Tuấn làm mỗi lúc một mãnh liệt dù Thư đã mang thai ở tháng thứ 8. Anh bắt đầu cởi tuột hai dây áo Minh Thư xuống rồi đẩy cô xuống giường. Ngay lúc đó, trong tâm trí Minh Thư lại hiện lên cái hình ảnh mà tới giờ phút này cô chưa thể nào quên. Dù giây phút đó cô đang trong say xỉn nhưng vẫn nhớ như in từng chi tiết một. Huống chi nó giống hệt điều Kỳ Tuấn đang làm, anh đang giữ chặt cô và bắt đầu hôn cô mỗi lúc một nhanh. Thư không bao giờ quên cái hơi thở gấp gáp không ngừng phả vào cổ cô và cảm giác đau đớn ở phía dưới và cô có nói gì cũng không bao giờ buông ra...
- Anh... đừng mà ...
- Anh chỉ yêu em thôi.
- Buông ... buông ra...
- Em đừng căng thẳng quá.
Tuấn thì đang đê mê nhắm nghiền mắt mà hôn Thư. Thư vẫn rất sợ, cô không nén nỗi cảm xúc của mình. Thư cô thoát khỏi bàn tay mạnh khỏe của Kỳ Tuấn rồi trong phút sợ hãi Thư đã vung tay lấy vớ lấy cái bình sứ nhỏ mà đập lên đầu Kỳ Tuấn. Anh ôm chặt đầu, cái trán đầy máu mà lăn xuống giường. Thư ngồi dậy quấn chặt chăn rồi khóc nức nở. Tuấn hét lên:
- Em làm sao vậy?
- Em không biết... Em xin lỗi. Đầu em nhức lắm! Em xin lỗi anh ... Đầu anh chảy máu rồi!
- Không sao đâu em! Vết thương nhỏ thôi mà. Không sao đâu! Đừng khóc. Đừng kích động quá.
- Em xin lỗi anh. Em xin lỗi!
- Bình tĩnh nào em yêu. Anh không sao. Em không có lỗi. Anh đã làm em sợ. Anh cần em ở nhà. Anh sẽ tự đi băng bó. Em nhé!
Kỳ Tuấn vịn chặt đầu rồi lái xe đi. Minh Thư ở nhà, cô bối rối và sợ sệt. Một phần nào đó trong cô vẫn chưa quên được đêm bị Kỳ Tuấn làm nhục. Thì ra cô vẫn nhạy cảm và cảm thấy sợ hãi cảm giác lúc gần gũi với anh. Thư sai rồi. Cô vẫn chưa yêu và chấp nhận Kỳ Tuấn như cô đã nghĩ. Cô phải cố gắng rất nhiều dù Tuấn cũng đã làm mọi thứ để chinh phục cô. Nhưng tâm lý chính là trở ngại sau cùng mà cô phải vượt qua. Thư cần làm nhiều hơn thế để vượt qua điều đó.
Vài giờ sau, Kỳ Tuấn trở về, lúc đó trời đã khuya nhưng Thư vẫn chờ Tuấn ngoài phòng khách. Đầu anh đã được khâu lại cẩn thận. Minh Thư ôm lấy Kỳ Tuấn:
- Anh về rồi!
- Ừ. Anh không sao. Em vẫn đợi anh hả?
- Em muốn xem vết thương của anh. Nó không nặng chứ?
- Không. Chỉ đau một chút. Cũng khuya rồi. Mình ngủ thôi em.
Lẽ ra mọi chuyện đã không sao nếu nhưng đêm đó Kỳ Tuấn trở mình làm vết thương đụng vào thành giường và anh bị đau. Tuấn lại vô tình nghe thấy và chứng kiến tất cả, Thư gặp ác mộng. Tuấn không biết trong cơn ác mộng Thư gặp điều gì nhưng dường như cô rất hoảng sợ. Cô nói trong mơ màng:
- Đừng... xin đừng mà ... đừng làm như thế. Buông tôi ra... Buông ra đi... Làm ơn mà! Khôngggg...............
Thư ngồi bật dậy, cô quay sang nhìn Kỳ Tuấn. Anh mở đèn lên:
- Em gặp ác mộng à?
- Không. Chỉ là căng thẳng thôi mà...
- Anh rót cho em ly nước nha.
Thư gật đầu. Kỳ Tuấn vẫn còn miên man suy nghĩ. Anh thấy Minh Thư căng thẳng và khá lo lắng nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra. Minh Thư uống một chút nước rồi hỏi Tuấn:
- Lúc nãy em nói gì vậy?
- Anh cũng nghe không rõ. Nhưng em có vẻ sợ lắm. Dạo này có chuyện gì xảy ra với em mà anh không biết vậy?
- Không có. Chắc tại em căng thẳng. Ngày mai em sẽ đi bác sĩ.
- Ngủ đi em.
Một cảm giác hoang mang bao trùm, những tưởng họ đã tìm thấy nụ cười của sự hạnh phúc nhưng thật ra nó không dễ như thế.
Tuấn lo âu nhìn Thư nhắm mắt mà lòng thì vẫn cứ không yên. Phương Dung vẫn một mặt muốn trả thù một mặt muốn Trình Can hạnh phúc. Vương Khang vẫn dành tình cảm cho Nhã Trúc, chỉ là anh đang bị lòng tự trọng của một thằng đàn ông che lấp đi. Nhã Trúc cũng bắt đầu nhận ra, tình yêu thực sự có những lúc ở bên cạnh không hẳn chỉ là trò đùa. Nhưng cô biết làm thế nào một khi đã làm người khác tổn thương.
Tuy nhiên, có một nơi người khác dù cảm xúc có như thế nào thì cũng khó mà làm đối phương tổn thương được. Đàm Phúc lại online ban đêm, có lẽ hai người này đã bắt đầu mến nhau rồi:
- Chào cô nàng thiếu chồng!
- Chồng tôi đang ở nhà.
- Thế sao vẫn online.
- Nhà tôi đâu chỉ có một phòng.
- Tức là ngủ riêng?
- Anh ấy làm ăn với khách nước ngoài, vẫn còn nói chuyện điện thoại bên phòng bên cạnh.
- Chồng cô đang lấy lí do đó.
- Anh đang có một gia đình hạnh phúc. Vì sao vẫn online thế này?
- Vì tôi muốn giúp cô.
- Giúp cái gì?
- Cô nghĩ thế nào về cuộc hôn nhân của mình?
- Nói chung tôi có yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi. Nhưng càng ngày tôi càng nhận ra, giữa tôi và anh ấy chỉ dừng lại ở mức tình yêu thôi. Chỉ ở đó mãi mãi. Hoặc là chấm dứt, chứ đi bước nữa như thế này không phải là ý hay.
- Giờ cô nhận ra mình đã sai ư?
- Nhưng tôi đã chọn.
- Đúng. Đã chọn thì phải chấp nhận. Nhưng quan niệm ấy không còn đúng nữa, tôi là một luật sư. Nếu có yêu cầu gì, cô cứ gọi cho tôi. Tôi nghĩ một ngày rồi cô cũng sẽ cần đến nó. Số điện thoại là ...
- Anh đang ước tôi tìm anh để kiếm cơm hả?
- Tôi chỉ giúp người khác nhận ra đâu là đúng đâu là sai rồi cùng họ giải quyết. Đó là công việc của tôi.
- Cho là vậy đi.
- Ừ. Thì sao?
- Nhưng chưa phải là bây giờ.
- Tôi không muốn làm cô bị tổn thương, nhưng thực sự, tôi đoán, một là chồng cô có nhân tình bên ngoài, hai là như cô nói, anh ta đã không còn hứng thú gì với cuộc hôn nhân này nữa.
- Đây là thế giới ảo. Sẽ chẳng ai bị tổn thương hết.
Rồi cô nàng có nickname ấy sign out trước Đàm Phúc, anh chỉ nhếch mép cười rồi nói:
- Sẽ có 1 ngày em tìm đến tôi. Hứng thú với em rồi đấy!