Trình Can về nhà muộn, chỉ một tháng sau ngày kết hôn, cả hai đã dường như rất xa cách. Cả hai đã cãi nhau um sùm hơn Trình Can đưa Minh Thư đi sinh con. Điều này càng làm mối hận trong lòng Phương Dung trở nên bừng cháy hơn lúc nào hết. Cả với Minh Thư lẫn đứa bé. Anh vừa bước vào nhà, bữa cơm thịnh soạn làm anh rất phấn khởi vì cái bụng đói meo nhưng trông thấy Phương Dung thì Trình Can lại mất hứng. Cả hai vẫn chưa thôi chiến tranh lạnh từ đêm hôm ấy. Phương Dung nhỏ tiếng:
- Em làm thức ăn rồi. Em chờ anh từ chiều đấy.
- Đói sao em không ăn trước?
- Thì em chờ anh.
- Công việc của em đâu có mấy rãnh rang. Em còn vô số việc khác phải làm mà.
- Anh định nói gì đây?
- Không phải sao? Vì những xấp ảnh của em mà cô ấy suýt chết vì bị sock. Nếu hôm đó anh không có nhã ý đưa bác gái về thì một mình bác làm sao mà xoay sở.
- Anh có nhã ý hay là anh chưa hề quên Minh Thư? Em chờ anh cả buổi tối. Anh bỏ lỡ cả bữa ăn của chúng ta thì em không nói. Trong khi em đã gọi cho anh đến phát cuồng thì anh có nghe máy không?
- Anh để điện thoại trong xe.
- Cũng chỉ là một lý do mà thôi
- Vậy thì tin hay không anh không ép em. Nhưng anh muốn em biết anh chỉ làm thế vì anh không làm thế thì hai mẹ con cô ấy sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
- Cô ấy không có chồng sao? Mắc mớ gì đến anh.
- Ừ thì nếu Minh Thư có một thằng chồng có trách nhiệm thì anh cũng không cần thiết xía vào đâu. Đằng này hắn thì hắn mất hút. Lại cộng thêm những bức ảnh đó nữa. Sao em nhẫn tâm làm kích động cô ấy. Em muốn giết cả mẹ lẫn con à?
- Em không có.
- Anh đã thấy số hình đó trong laptop của em. Còn chối nữa sao?
- Em đã cố ngăn cản việc đó. Nhưng Thái Kỳ Tuấn, bản thân là nhân viên uy tín của tờ tạp chí “Người thời thượng” lại không giữ được mình. Em không giúp được hắn giữ kín tiếng thì anh lại quy lỗi lầm cho em ư?
- Em không muốn cãi với anh vì người khác.
- Anh cũng mong em tôn trọng cuộc hôn nhân của chúng ta. Đừng giấu anh bất cứ điều gì. Anh đã cưới em làm vợ thì tức là anh yêu em, muốn sống cùng em đến trọn đời. Trước đây anh có yêu ai thì cũng mong em hãy bỏ quên quá khứ. Anh không bận tâm đến quá khứ của em thì cũng xin em đừng đá động những gì diễn ra trong quá khứ của anh. Em đồng ý không?
Nhìn ánh mắt của Trình Can, có hơi hao hao giống như nét cương trực của Gia Hòa trước đây. Dù Gia Hòa là một gã sát gái đúng nghĩa nhưng ít ra trong thâm tâm Phương Dung, Gia Hòa luôn có vị trí đặc biệt. Phương Dung chỉ gật nhẹ tựa đầu vào vai Trình Can. Hai vợ chồng lại cùng ngồi xuống ăn uống và vui vẻ.
Hơn một tuần nằm trong bệnh viện, sáng sớm chủ nhật, vào một ngày đẹp trời thì Minh Thư và bé Kimi được Kỳ Tuấn, bà nội và bà ngoại của bé Kimi hộ tống về nhà trên chiếc Rolls-Royce Phantom sang trọng - phương tiện đi lại của bà Kim. Bà Kim cứ muốn hôn Kimi suốt, chính tay bà đã ẵm cậu bé. Minh Thư và Kỳ Tuấn thì đi xe riêng. Thấy Kỳ Tuấn rẽ vào đường lạ, Minh Thư hỏi:
- Đây đâu phải đường về nhà.
- Một căn biệt thự giá 9 con số ở quận 7 và người đứng tên là em. Món quà mẹ tặng như để thưởng cho em đã sinh cháu đích tôn cho nhà họ Thái.
- Sao không nói sớm? Sinh con đâu phải là sinh cho nhà họ Thái của anh. Con cũng là con của chung.
- Nói à? Dịp nào nhỉ?
- Lát nữa tôi sẽ nói thẳng với mẹ.
- Nghĩ cho con đi. Di chuyển lên xuống thang máy không tiện đâu. Bà nội thương Kimi thôi mà.
Chỉ có thể dùng đến Kimi làm Minh Thư dịu xuống. Căn hộ có cả hồ bơi, phòng tập thể dục, một bãi cỏ xanh và một cây cổ thụ lớn, bên dưới là một xích đu màu trắng. Căn biệt thự màu trắng quả thực là quá tuyệt vời. Minh Thư bước xuống và vội vàng đi vào trong xem thử. Kỳ Tuấn thì ung dung đi theo sau:
- Đồ đạc đã chuyển đến đây xong hết rồi.
Bà Kim và bà Trầm cùng nhau thay tã cho cậu bé. Cậu vừa tè ra quần và khóc inh ỏi. Minh Thư nhìn hai bà làm rồi nói:
- Kimi thật có phúc, có hai bà chăm sóc và thương yêu.
- Mẹ chỉ làm cho con xem thôi, rồi mai mốt các con tự làm.
- Vâng ạ.
Kỳ Tuấn thì ngồi vắt vẻo bên cạnh và mở tủ lạnh lấy lon bia thưởng thức cái Sony Bravia 50 inch mới cáu. Dĩ nhiên làm dâu hào môn, lại cho ra đời một cậu quý tử thì tất cả những điều này chỉ là cỏn con so với số gia sản của nhà họ Thái. Tất cả đều là đồ mới và xịn. Kỳ Tuấn nói:
- Con yêu mẹ nhất trên đời. Cái gì cũng là đồ nhập châu Âu.
- Đừng mãi lo chơi như thế. Sang bên này cùng vợ con học cách chăm sóc cháu cưng của mẹ đi.
- Có vợ con ở đấy rồi mà.
- Nghe mẹ đi nào, đừng mê chơi mấy cái trò của con, chuyển sang chơi trò chăm sóc em bé đi.
Rồi hai bà lại tận tụy chỉ dạy Minh Thư và Kỳ Tuấn cách tắm cho trẻ sơ sinh. Dù đã được học kỹ ở khóa học nhưng Minh Thư vẫn thích nghe những kinh nghiệm từ mẹ đẻ và mẹ chồng hơn. Bà Kim nói:
- Con biết đấy, lúc sinh thằng Tuấn, bà nội nó cũng không ẹ để nó cho ** nuôi. Bắt mẹ trông nom suốt cho tới khi thằng Tuấn 3 tuổi mẹ mới trở lại làm việc. Đừng tưởng mẹ là doanh nhân thì không có kinh nghiệm nhé.
- Mẹ tài giỏi quá, việc gì cũng hoàn hảo.
- Mình là phụ nữ mà con, phải vẹn toàn vậy đàn ông mới nể.
Bà Trầm nhỏ nhẹ:
- Thư, con ra chuẩn bị quần áo cho Kimi đi.
- Dạ. Có ngay ạ!
Rồi khi chỉ còn hai bà lại với nhau, bà Trầm nói:
- Nay mai tôi lại phải về Bắc rồi chị ạ.
- Ơ sao nhanh thế! Con gái chị không cho chị về đâu.
- Dượng nó bệnh nặng, nhà thì không còn ai. Với lại, tôi ở đây cũng lâu rồi. Thấy cái Thư nà tôi may mắn lấy được chồng tốt, lại có mẹ chồng thương yêu như thế này thì tôi yên tâm về ngoài Bắc rồi chị ạ!
- Chị đã nói với Minh Thư chưa?
- Tôi định tối nay sẽ nói, chắc nó sẽ dỗi hờn tôi một chút nhưng nó cũng không có thời gian đâu. Ai làm mẹ cũng biết, đứa con mới ra đời chiếm toàn bộ cuộc sống của người mẹ mà.
- Tôi thì cũng có răn bảo thằng Tuấn nhà tôi, bản thân nó được nuông chiều, chỉ biết ăn chơi quậy phá. Con dâu thì cũng là dân trí thức, làm gì có kinh nghiệm chăm sóc cháu nhỏ. Tôi ở đây được hôm nay thì ngày mai cũng không tới được. Cũng trăm bề lo lắng chị ạ! Thấy có chị vào nên tôi rất mừng... Nay lại thành ra thế này.
- Gần một tháng qua, tôi có ở chung với vợ chồng tụi nó. Tôi thấy con rể tôi rất tốt. Không những lo lắng ẹ con Minh Thư đầy đủ mà nó còn biết quan tâm đến tôi nữa. Trông vẫn còn long bong vậy mà hành động, lời nói chững chạc lắm. Chị yên tâm đi!
Đến tối, sau bữa cơm tối, bà Kim ra về. Kỳ Tuấn thì đi loanh quanh nhà mới, anh chàng tỏ vẻ rất hài lòng với món quà từ bà mẹ lắm tiền của mình. Thư tắm rửa sạch sẽ rồi lại bước ra, bé Kimi nằm ngủ ngoan ngoãn trong nôi. Thư thích ngắm con trong lúc bé ngủ, cô mỉm cười nói với bà Trầm:
- Đến giờ vẫn không tưởng tượng được con có thể sinh ra thằng bé đáng yêu như thế này.
- Con thấy trong người như thế nào?
- Vết mổ chưa thực sự hết đau. Lẽ ra con đã có thể sinh thường, nếu như...
.
Rồi Thư lại lấm lét như muốn cấu xé Kỳ Tuấn, nhắc đến anh thì cô lại ức chế và cảm xúc thường hay thay đổi. Bà Trầm nhẹ nhàng khuyên:
- Rồi mai này con phải ở với nó suốt đời, đâu thể giận dai như vậy hả con? Mẹ thấy nó cứ lủi thủi mấy ngày nay. Con vẫn chưa tha thứ cho nó à? Muốn hay không thì con cũng đã sinh Kimi rồi. Định giận lẫy nó mãi sao?
- Mẹ... Anh ấy đi lăng nhăng đó. Mẹ không bênh vực con gái mẹ mà lại đi bệnh vực rể à?
- Con nào cũng là con. Thư à, lăng nhăng là cái bản chất của mọi đàn ông mà. Quan trọng chính là phụ nữ chúng ta làm cách nào để khắc chế cái tính lăng nhăng đó. Mẹ khuyên con, một khi người đàn ông của con đi tìm đến món ngon của lạ khác, khoan hãy oán trách và thù ghét người đàn ông đó mà điều đầu tiên là phải hỏi chính con vì sao đã có con mà người đàn ông đó vẫn làm như vậy.
- Con không thể nào chấp nhận điều đó. Con không dễ dàng bỏ qua chuyện này vậy đâu.
- Con phải sáng suốt. Con rõ chưa?
- Con không cần ai hết. Có mẹ phụ con chăm sóc Kimi là được rồi.
- Không đâu con...
Bà Trầm dịu giọng lại, Minh Thư ngạc nhiên:
- Mẹ đang nói gì thế ạ?
- Dượng con bị bệnh nặng. Mẹ phải về Bắc vào ngày mai.
- Cái gì? Sao nhanh vậy?
- Mẹ đã đặt vé tàu hỏa rồi. Ngày mai mẹ sẽ đi.
- Con gái mẹ nằm ổ sinh con chưa được mấy ngày mà mẹ lại tức tốc về ngoài đó sao? Ông ta đối với mẹ quan trọng vậy hả?
- Minh Thư, con không được vô phép với dượng?
- Ông ta có gì đáng để con phải tôn trọng chứ. Thậm chí con còn suýt bị ...
- Dượng đã từng có hành động làm con sợ, con có quyền không tha thứ cho dượng nhưng dù sao đó cũng là chồng hợp pháp của mẹ. Con đã có chồng con yêu thương và chăm sóc, nhưng ông ấy thì chẳng còn ai ngoài mẹ cả.
- Vậy là mẹ chọn ông ta thay vì con phải không?
- Con luôn là số 1 của mẹ. Nhưng mẹ không thể để dượng con một mình thui thủi ốm đau bệnh tật.
- Thôi đủ rồi. Chung quy thì mẹ cũng chọn quay về ngoài đấy với ông ta. Con cũng không ép mẹ đâu.
- Con giận mẹ sao?
- Con nào dám. Mẹ đang làm đúng mà.
Minh Thư giận dỗi, cô không nói gì. Bà Trầm cũng lặng lẽ ra ngoài và về phòng thu dọn đồ đạc. Kỳ Tuấn gõ cửa, anh nói:
- Mẹ, con nói chuyện với mẹ một chút nha.
- Chuyện gì vậy con?
- Thư có làm gì mẹ buồn, con thay cô ấy xin lỗi mẹ.
- Mẹ không buồn đâu. Mẹ gửi gắm con, nhớ chăm sóc mẹ con nó chu đáo nhé.
- Đó là vợ và con của con kia mà. Con sẽ làm tốt.
- Nghe như vậy thì mẹ yên tâm.
- Mẹ biết chuyện giữa con và Thư phải không?
- Ừ. Nhưng mẹ không muốn nói tới. Mẹ muốn hai đứa tự giải quyết. Mẹ tin rằng hai đứa đã đến với nhau được thì chuyện này cũng giải quyết được.
- Dạ. Thế ngày mai mẹ đi mấy giờ ạ?
- Chắc khoảng sáng đó con.
- Đi tàu hỏa mệt lắm. Con sẽ đặt vé máy bay ẹ. Chỉ khoảng 2 tiếng thôi, mẹ sẽ về tới Hà Nội.
- Thôi được rồi con ạ. Kimi mới ra đời, mọi thứ phải lo lắng, mẹ không thể phiền con như thế.
- Mẹ con mà biết được mẹ con sẽ la con đó. Bây giờ mẹ nghỉ ngơi sớm, sáng mai con đưa mẹ ra sân bây.
- Vậy mẹ cảm ơn con.
- Có gì đâu mẹ. Nói vậy là mẹ xem con là người ngoài rồi.
- Cái Thư nhà mẹ có phúc lắm mới tìm được tấm chồng như con.
Rồi Kỳ Tuấn lại trở về phòng, Minh Thư không thèm nhìn tới. Thấy Kỳ Tuấn bước vào, Thư lại ẵm con lên và đặt xuống nằm cạnh cô trên giường. Kỳ Tuấn thở dài, anh vào tắm rửa rồi lại tiến lại, hôn lên tay, lên trán rồi lại lên má bé Kimi. Anh nhìn Minh Thư rồi nói:
- Không cần phải xua đuổi anh bằng cách này. Anh không muốn tới những nơi anh không được đón chào. Chúc em ngủ ngon.
Đã bao nhiêu lần Kỳ Tuấn và Minh Thư phải ngăn mặt cách phòng, hôm nay, như để giữ ý tứ để bà Trầm ngày mai yên tâm về Bắc, Kỳ Tuấn đành ở lại trong phòng. Chiếc TV cỡ bự cứ chớp tắt liên tục suốt đêm, bên cạnh đó là tiếng bật lon bia. Minh Thư nào có ngủ được, không phải vì những âm thanh ấy mà là vì cô đang suy nghĩ. Cô đã đếm được Kỳ Tuấn uống bao nhiêu lon bia, cứ thỉnh thoảng chợp mắt rồi lại mở mắt, TV vẫn sáng, tiếng động vẫn còn, dù rất khẽ.
Chuyện này phải diễn ra thêm bao lâu nữa. Thư chợt nhận ra rằng, cô đâu có giận Kỳ Tuấn nhiều đến như vậy. Những hành động như thế này phải chăng chính là nguyên nhân làm Kỳ Tuấn nảy sinh vấn đề mới trở lại chốn chơi bời và sa ngã???
Thư tự hỏi, phải chăng, cô chính là nguyên nhân?