Thanh Giang Ninh học giỏi nhất là ngữ văn, mấy môn cần dùng đến chất xám quá nhiều như toán đồ đó cậu phải nổ lực rất nhiều mới có thể hiểu hết.
Vương Ngạn thì lại học giỏi toán hơn cậu.
Thanh Giang Ninh muốn hỏi, nhưng lí trí lại nói với cậu rằng.
Mất mặt....
Mất mặt....
Mất mặt lắm.....
“Vương Ngạn” Thanh Giang Ninh gọi
Trước sự khuất phục của trái tim, lí trí chỉ là một cọng cỏ.
Vương Ngạn ngồi bàn đối diện, nghe tiếng gọi cũng có phần hoang mang.
“Ừ ?”
“Ừ thì à....không có gì”
Nhưng có vẻ cọng cỏ lí trí lại quật cường hơn cậu nghĩ nhiều. Châu đầu vào tờ giấy thi trên bàn, cậu nhìn đến đỗi mờ mắt vẫn không hiểu. Hình học góc cạnh, thêm nhiều đường kẻ như sinh sôi lên, tràn ra khỏi trang giấy, bay bay.
“Giúp tôi”
Rầm một tiếng, tờ giấy thi rơi lên bàn Vương Ngạn, hắn giật mình ngẩng đầu về phía chỉ nhận tờ giấy thi. Chỉ thấy vành tai cậu hơi đỏ, tóc mái được kẹp lên gọn gàng, gương mặt phồng phồng có vẻ như tức giận, nhưng cũng có vẻ như đang cáu gắt.
“Giúp gì ?” Hắn biết rõ, nhưng vẫn cố hỏi.
Thanh Giang Ninh nhìn vào gương mặt hắn, thấy trong đó lộ rõ vẻ nghi vấn mới hạ hỏa được đôi chút. Câu chỉ về phía bài hình học, gõ lên câu C hai lần.
“Không biết làm” Cậu nói.
“Thì ?” Hắn hỏi.
“Giúp....đi” Thanh Giang Ninh run rẩy giọng đáp.
Vương Ngạn mặt vẫn bình tĩnh,nhưng trong tâm lại thầm vuốt ve cam nhỏ đến tróc lớp vỏ dày.
Giọng hắn trầm hơn bình thường nhiều, lâu lâu lại khàn khàn. Hơi thở nhè nhẹ phả lên vành tai cậu, vừa nóng vừa ngứa, vành tai phút chốc đỏ ao.
“Được rồi, để tôi làm thử.....cậu”
“Tôi xem cậu làm”
“Được”
Vương Ngạn nhìn cái đầu xù xù chỉ đến cổ mình thấy hơi buồn cười, không biết là tại cậu ham học quá, không vận động nên thấp như vậy hay do cơ địa. Cả người cứ gầy gầy yếu yếu kiểu gì.
Cảm xúc khô nóng lan tràn từ mặt đến bụng khiến hắn hơi khó chịu. Đã vậy mùi cam còn cứ lãng vãn câu dẫn hắn.
Người ở trong lòng rất nhỏ thôi, khoảng mét bảy, nhưng hắn cứ có cảm giác chỉ cần bản thân dùng một tay tóm lấy cậu cũng được, đơn giản quá....
Thanh Giang Ninh đang cặm cụi, bỗng chốc vai hơi nặng, mùi hoa ngô thơm ngát đậu lên mũi như chú bướm.
Sợi tóc nghịch ngợm của hắn cọ vào cổ cậu như trêu đùa.
“Ê....sao vậy? Lại bệnh ? Có sao không ?”
“Không sao, đầu hơi choáng, cho dựa chút”
11 giờ hơn rồi. Cậu Thầm nghĩ.
“Lên giường ngủ đi, ngày mai còn thi” cậu nói.
Vương Ngạn dựa lên bờ vai mềm, ngùi cam thơm ngát dâng lên tận mũi nhưng hắn chẳng thể làm được gì, thậm chí có hơi muốn bùng nổ vì cầu mà không được.
Hắn đứng dậy lên giường.
Cảm xúc trong cơ thể bắt đầu có xu hướng không kiềm chế được, vốn chỉ định lại gần ngửi một chút, cuối cùng lại thành thân cận dựa vào.
Cái này là cái gì ?
Thích à ?
“Ngày mai....thi tốt”
Thanh Giang Ninh đã lên giường, xoay mặt ra ngoài đối diện với hắn, tóc mái xoã xuống nhưng được vén sang hai bên bừa bộn, lộ rõ gương mặt trong sáng không dính tí phàm tục nào, khiến người ta không nhịn được muốn vấy bẩn.
“Ừ, cậu cũng thi tốt”
Thi tốt con mẹ !
Thanh Giang Ninh Thầm nghĩ, chỗ ngồi gần cửa sổ, cậu có ghét cũng phải tranh cho bằng được !
.....
“Đệt ! Đệt ! Đệt”
Hạng Từ hoảng loạn chửi đổng, đầu tóc bù xù chẳng khác gì ổ quạ.
Vương Ngạn ngồi bên cạnh, nhìn thằng bạn đến món mì yêu thích nhất của nó còn không ăn nổi, vừa thấy buồn cười, vừa thấy đáng.
“Không học hành chửi gì ?”
“Đâu phải tại tao không muốn học, tại nó khó quá chứ bộ, đời tao coi như tiêu, tao sẽ học ở lớp cuối cùng, hứng hết những đợt phẫn nộ của mẫu thân, bị bạn bè xấu lôi kéo, 20 tuổi tao sẽ bốc rác mà ăn”
“Đừng sợ, 20 tuổi của mày sẽ có tổng thống Vương Ngạn đến giải cứu”
*reng reng*
Chuông giờ kêu vang, Vương Ngạn và Hạng Từ không chung phòng thi nên phải tách ra.
Hạng Từ có phần tuyệt vọng. Nhưng......
“Diệp Phàn ?” Cậu chàng gọi người ngồi sau mình.
Diệp Phàn do học đến tối muộn, mắt hơi lác, có phần lờ đờ, cậu ta xoay đầu nhìn người đang quay đầu lại với mình.
Hạng Từ thở giống hệt chó con.
Diệp Phàn đột nhiên cười.
“Hử ? Bạn của Vương Ngạn ?”
Hạng Từ cảm thấy trái tim hơi đau, nhắc đến hắn thì sao cứ phải gắn liền với cái tên Vương Ngạn thế không biết, hắn cũng giỏi mà, chỉ là chưa tìm được điểm để phát huy thôi.
“Học bá.....cậu chiếu cố tôi chút nhé !”
Diệp Phàn là người nhìn mặt đánh giá, người đẹp thì chơi chung, người xấu thì sẽ xem xét tính cách, Hạng Từ thuộc lại người mà cậu ta có thể nhìn mặt để đánh giá.
Mặt rất đẹp.
Rất có phong thái thiếu niên nha.
“Không học bài à ?” Diệp Phàn hỏi, cậu ta chống tay lên cằm.
“Có học đó chứ, chỉ là không được.....cho lắm”
Lần đầu nói chuyện với học bá kiểu khác với Vương Ngạn, cậu chàng hơi ngượng ngùng, thậm chí có hơi không dám nhìn mặt.