Nhất Lộ tò mò ngẩng đầu nhìn hai thằng bạn chưa uống miếng rượu nào não đã lú lẫn.
“Điện thoại bây đâu, móc ra coi đi, coi điện thoại tao làm gì ?” Cậu chàng nói.
Hạng Từ lập tức lấy điện thoại ra, trước hết nhìn danh sách xếp hạng lớp. Người đứng đầu lớp vẫn như thường lệ là Vương Ngạn với số điểm trung môn là 9,7 điểm. Còn Hạng Từ.
Hạng Từ đứng thứ chín trong lớp....Điểm trung bình môn.....9,0.
9,0 ?
9,0 !!!!
Hạng Từ hốt hoảng chửi đổng.
“Đệt tụi mày ơi—“
“Đậu má !”
Chưa kịp cảm thán hết bản thân đang đứng ở vị trí thứ chín của lớp nhờ được chuyền giấy thì đã bị Nhất Lộ cắt ngang bằng một tiếng chửi còn lớn hơn mấy lần.
Rượu trên bàn cũng bị cậu chàng giật mình làm ngã nghiêng.
“Anh Ngạn !” Hạng Từ hét lên “Đứng hạng hai này, mày đứng hạng hai cơ này !”
Vương Ngạn hơi hơi nhíu mày vì bị giọng nói của thằng bạn làm quấy nhiễu, hắn đang xem xếp hạng lớp nên không biết bản thân đã tụt hẳn một hạng trong bản xếp hạng trường.
Hạng Từ thấy anh em mình thất thố, không quan tâm bản thành tích đang chạy trên điện thoại mình mà kéo Nhất Lộ qua xem ké.
Cái tên Vương Ngạn không còn đứng đầu trang nữa, thay vào đó là cái tên...
“Thanh....đù ! Thanh Giang Ninh cơ này, mấy kì thi trước luôn hạng hai nè, lật kèo cơ đó !” Hạng Từ tiếp lời ngay.
“Bao nhiêu điểm ?” Vương Ngạn ung dung hỏi, hắn lấy ly rượu đã được rót đầy trên bàn đưa lên miệng uống.
“9,8, mày thua ngữ văn” Nhất Lộ đáp lại thay cho Hạng Từ, sợ nó lại nói tiếng gì không phải của con người nữa chọc giận thằng bạn đã mất vị trí đứng đầu.
Nhưng Vương Ngạn ngoại trừ cảm giác hơi hơi tự hào trong lòng thì cũng chẳng có thêm xúc cảm gì khác, giống như việc cam nhỏ tài giỏi là việc hiển nhiên.
Người hắn thích phải như vậy.
Phải tài giỏi như thế mới đúng.
“Mày học ngu ngữ văn đó giờ mà—“
“Thôi ! Uống đi, hôm nay ăn mừng mà uống đi”
Nhất Lộ trừ khử lời nói của Hạng Từ ngay lập tức, rót rượu vào ly rượu đã cạn của Vương Ngạn. Cậu ta không nhìn thấy biểu cảm khác thường nào khác, nhưng cũng có thể là thằng anh em này không muốn biểu lộ ra thôi, Tính cách Vương Ngạn vốn là vậy.
Uống tới tối khuya, không biết Nhất Lộ lên cơn gì, rót cho hắn và tên gà yếu Hạng Từ một đống rượu. Tửu lượng hắn rất tốt, nhưng bây giờ lại uống đến mức choáng váng, có lẽ đã ngà ngà say rồi.
Nhất Lộ dẫn Hạng Từ đi về nhà, còn Vương Ngạn thì trở lại trường.
Trước lúc đi Nhất Lộ còn thân cận hỏi có muốn về nhà câu ta ngủ một đêm không, cậu ta biết người ở cùng kí túc xá với hắn là Thanh Giang Ninh, sợ rằng sau khi gặp người đã cắp vị trí hạng nhất của mình mà hận. Cậu ta thấy Thanh Giang Ninh rất nhiều lần ở phòng giáo vụ, thân hình cậu mảnh mai gầy gầy yếu yếu.
Sợ chưa chịu được hai cú đấm của Vương Ngạn đã lăn ra chết ngắt.
Vương Ngạn từ đầu đến cuối vẫn không hiểu thằng bạn của mình đang nghĩ cái gì.
Cam nhỏ còn đang chờ hắn ở kí túc xá để ăn mừng đứng nhất khối cơ mà, hắn phải về thôi.
Quán rượu cách trường cũng chẳng xa xôi gì lắm, hắn đã ngà ngà say rồi, ngồi trên xe taxi lắc Lư rồi máy lạnh nữa sẽ nôn mất nên quyết định đi bộ về trường.
Gió thổi hiu hiu, mang theo hương thơm hoa Hồng trong veo. Hắn bỗng nghĩ tới trái cam nhà mình, thơm hơn nhiều.
Bỗng dưng trời đất quay cuồng, Vương Ngạn vấp ngã tại một cột đá gần đó, chân tay đều bị đá trên đường cà vào xây sát không nhẹ, máu chảy ra đầy tay.
Hắn vốn tưởng bản thân chỉ hơi hơi hơi say một xíu thôi, bây giờ mới thấy mình say hơi nhiều xíu rồi, đầu choáng đến độ không thấy được đường đi, tứ chi không nghe theo kiểm soát, hắn đang ngồi trên nền đá, gục đầu qua, gục đầu lại, không tìm được sức lực để đứng lên.
Dù sao đường này ít người đi, hắn muốn hóng gió nên mới đi đường này, cũng gần trường hơn đường bình thường nhiều, cũng chẳng có ai, Vương Ngạn dựa vào cột đá, dự định nghĩ một lúc rồi tìm sức đứng dậy về kí túc xá.
Thanh Giang Ninh vẫn còn đợi hắn mà.
Cam nhỏ.....thơm quá
Mùi cam quen thuộc ve vãn quanh mình, vừa mềm mại lại trêu ngươi.
“Xin chào ? Nè, có sao không ? Sao lại vô lực ngồi đây rồi ?”
Thanh Giang Ninh hôm nay quá vui, được Đồng Dụ rũ đi ktv chơi, quyết định đi theo luôn, nào ngờ ở đó toàn là bọn con trai choai choai uống rượu hút thuốc mùi cơ thể hôi rình, cậu nhức mũi quá nên mới đi về sớm.
Ma xui quỷ khiến lại đi về phía này hóng gió muốn xua bớt mùi thuốc lá trên người, cậu cũng có uống ít rượu nhưng không nhiều, bây giờ chỉ hơi nhức đầu chứ không ảnh hưởng tầm nhìn.
Đứng từ đằng xa đã trông thấy bóng dáng quen thuộc, cả cơ thể cậu đột nhiên nóng lên vài phần, đến khi dừng lại đã đứng trước mặt hắn rồi.
Lời tâm sự thầm kín của tác giả:
“Cổ vũ tác giả được không mọi người, mình mới gửi tác phẩm đi xin kí hợp đồng, vừa học vừa viết mệt quá, còn vào đội tuyển vật lý nữa (tác giả đang khoe khoang một chút, mọi người thông cảm) xin một like !!!!!”