Anh ôm lấy tấm lưng trắng nõn của cậu, từ từ dỗ dành từng chút một.
“Bình tĩnh nào, không sao hết”
Thanh Giang Ninh choáng váng. Cậu đang ở tư thế quỳ trên giường, lưng bị gió thổi vào rất lạnh, nhưng Vương Ngạn ôm cậu, lại ấm áp hơn rất nhiều phần.
Anh từ từ cho tay vào.
Thanh Giang Ninh sợ hãi run lên. Cậu vô vọng cầu xin.
“Đừng mà, đau...lắm”
“Không đau, một chút liền hết”
Lưng lạnh toát. Lấy thuốc ra khỏi vỏ Vương Ngạn nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu, vết bầm trên lưng bị chạm vào đau lên cực kỳ.
Cậu tuyệt vọng suy nghĩ, biết vậy lúc nảy không lăn lộn với anh cho rồi, để một phát đập trúng tủ đầu giường, bây giờ trên lưng đang có một vết bầm lớn, một vài chỗ còn bị xước tách da, chảy máu đau cực kỳ.
Vương Ngạn cần mẫn sức thuốc cho cậu. Thuốc bôi rất lạnh, anh còn chỉ cẩn thận bôi vào vết, vết thương hở cũng đã được xử lý gọn gàng, dán băng lên nhưng chắc cậu vẫn còn đau lắm.
Sức thuốc xong, anh cẩn thận hỏi cậu.
“Còn đau lắm không ?”
Thanh Giang Ninh thử chuyển động một chút, eo vừa gập lại lưng liền đau đớn như sắp bị bẻ gãy làm hai. Lập tức cậu nằm sấp xuống giường như con cái trạch,
“Đau quá....”
Vương Ngạn thở dài, vỗ vỗ lưng cậu.
“Nằm nghĩ một chút, tôi đi lấy đồ”
Thanh Giang Ninh nằm bẹp trên giường, đầu xoay về phía cửa sổ ngắm màn mưa bên ngoài, cậu cảm thấy bực bội đến nghiến răng.
Suýt nữa là bị phịch rồi !!!!
Mẹ nó, ông đây muốn !!!!
Cậu lấy điện thoại từ trong chăn ra, chán nản lướt lướt trong cài đặt. Bỗng, wifi hiện lên thêm một cột mạng.
Tên nghe rất hay, Vương Tử, hai chữ nhưng rất chi là có khí chất.
“Mật khẩu là 02102015” Giọng Vương Ngạn vang lên từ phía sau của cậu, anh trèo lên giường, trên tay cầm một chậu đá nhỏ.
“Vương Tử là mạng của anh sao ?”
“Ừ”
“Haha....đúng là Vương Tử ha”
Anh đúng thật là Vương Tử, từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều hết mực, muốn tiền có tiền, muốn tài có tài, muốn gì có đó. Đi đâu cũng là tâm điểm chú ý.
Thanh Giang Ninh thầm nghĩ, cái tên này thật rất hợp với anh.
“Ngày mai em đi làm với tôi” Vương Ngạn đặt chậu đá lên vết bầm của cậu.
Thanh Giang Ninh lạnh run một cái rồi mới đáp.
“Đi thì đi, nhưng chủ tịch ơi, bạn trai anh không biết làm gì hết thì phải làm sao đây ?”
Con người có khả năng thích nghi thật mạnh mẽ, mới có một hai ngày, cậu đã quá quen với việc làm bạn trai của anh.
Vương Ngạn bóp bóp eo cậu, hỏi.
“Quên hết rồi sao ?”
Thanh Giang Ninh không do dự một chút nào, cậu liên tiếp gật đầu và cái.
“Quên hết rồi”
“Ồ, vậy ngày mai em lấy giấy chuyển công tác từ đội bốn qua làn trợ lí riêng cho tôi”
Thanh Giang Ninh vui cười híp cả mắt.
......
Cậu hết cười nổi rồi.
Trong thang máy lên lầu, Vương Ngạn đè cậu ra hun hun.
Đang làm việc, Vương Ngạn một phát gạt hết tài liệu xuống đất rồi đè cậu ra hun hun tiếp.
Giờ ăn trưa thì nhìn cậu giống như thấy miếng mồi, đè ra tiếp tục hun.
Chỉ thấy hôm nay trợ lí Ninh không sôi nổi như thường lệ nữa. Mặt lúc nào cũng đỏ bừng, gặp người khác liền cúi đầu.
Lại thấy, chủ tịch vừa nhậm chức đột nhiên rất hăng hái, làm việc chẳng khác gì cái máy cày, đưa vào tài liệu gì liền đúc ra tài liệu đó cực kỳ nhanh, cũng cực kỳ chuẩn xác.
Vì khí thế của “anh chủ tịch đẹp trai”, cả công ty như được tiêm thêm máu gà, tăng ca một phát đến tận 8 giờ tối.
Thanh Giang Ninh ngồi nhìn tài liệu trên màn hình. Vì lời nói của Vương Ngạn, chỗ của cậu liền được chuyển vào phòng chủ tịch.
Phòng chủ tịch cực lớn, bên trong còn có phòng nghĩ chẳng khác nào ở khách sạn năm sao, bồn tắm đầy đủ, còn có cả tủ lạnh mini. Đã vậy còn rất kín, kín đến mức khiến cậu uất hận.
Cứ tưởng trở thành trợ lí của anh liền không cần làm việc gì hết, chỉ ngồi một chỗ, thỉnh thoảng phê duyệt một vài tài liệu là được.
Việc ít thì có đó. Nhưng Vương Ngạn lại không bao giờ để cậu rảnh rang.
Nhất là lúc anh ôm cậu vào lòng, vừa ngửi vừa làm việc.
Má thiệt !!!
Chẳng khác gì con gấu bông không cơ chứ !!!
Đã vậy thì thôi đi, lúc ngồi với anh đến điện thoại cũng chẳng được bấm !!!
May mắn có việc cậu cần làm, bây giờ cậu chỉ hận không thể làm thật nhiều việc.
Kỳ thực, ngày hôm qua cậu không nhớ làm việc là phải làm gì, chỉ nhớ mỗi việc bản thân trước đó có làm trong một công ty thôi.
Nhưng khi bắt tay vào việc, não bộ của cậu vẫn hoạt động bình thường như đây là bản năng.
Mặc dù bản năng nói cho cậu biết làm việc rất mệt mỏi và vất vả, không muốn làm. Nhưng mà bây giờ cậu chỉ hận không thể chặn trước cửa Phòng chủ tịch, nhận lấy hết tài liệu để làm.
Thanh Giang Ninh liếc liếc nhìn qua phía cửa sổ.
Alpha ngồi đó lưng thẳng tắp, trên mặt có một cặp kính gọng vàng, dây đeo kính rủ lên vai, đôi mắt khép hờ lại, kết hợp với áo sơ mi màu xanh nhạt trông vô cùng lãnh đạm, cấm dục.