Còn nhớ ngày đó, ở siêu thị Tần Minh đã bị bác Thần áp đảo, khiến cậu nhóc giận dỗi một phen. Nếu không phải sau đấy được bù đắp lại bằng mấy bộ mô hình giá trị vài trăm triệu thì có khi mâu thuẫn giữa hai người khó mà hóa giải được.
Thấy Tần Minh không muốn mình lấy thêm rau, Hàn Thần đã xấu xa nói rằng:
“Gọi ba đi, ta sẽ không lấy rau nữa.”
“Không, bác đâu phải ba con?”
Tần Minh dù chưa hiểu lắm về mối quan hệ của người lớn với nhau, tuy nhiên cậu bé vẫn biết rõ ai là ba, ai là mẹ của mình. Làm sao có thể tùy tiện gọi người khác là ba được?
Để Tần Minh khuất phục, Hàn Thần đã lôi chuyện không nên nói của người lớn ra nói cho nhóc nghe:
“Mẹ con sẽ trở thành vợ của ta, như vậy con sẽ phải gọi ta là ba.”
“Không, con không chịu đâu.”
Tần Minh vẫn cứng rắn, nghĩ đến viễn cảnh mẹ theo bác Thần và hằng ngày phải nhìn thấy bác trai khó ở này, cậu nhóc nhất quyết không chịu.
“Chịu hay không là tùy con.”
Hàn Thần đe dọa:
“Con không chịu, ta sẽ lấy thêm rau.”
“...”
Và kết quả… như đã biết rồi đấy!
…
Bên ngoài khung cửa kính sát sàn của phòng làm việc, mặt trời chìm sâu, bầu trời chỉ còn lại hai sắc màu đó là màu đen thăm thẳm của màn đêm và màu ánh trăng sáng ngà. Hôm nay ngôi sao đang bận hẹn hò với ai, để mặc mặt trăng cô đơn lẻ bóng đang miệt mài chiếu tia sáng xuống nhân gian, người đời thấy mà cũng sầu thay.
Trong phòng làm việc của Phó Chủ tịch, ánh đèn phòng đã sáng chưng từ lúc nào. Bấy giờ, không khí thật yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, hay là từng tiếng ‘xoèn xoẹt’ ký giấy của người đàn ông cũng rõ mồn một. Nhiều người hay nói lúc đàn ông nghiêm túc làm việc là lúc đẹp nhất, vận vào người đàn ông này quả thật là đẹp như một bức tranh.
Chỉ đáng tiếc, anh bây giờ cũng giống như mặt trăng, đã cô đơn lẻ bóng rồi còn phải bận bịu với công việc, không lúc nào ngơi tay. Ai nghĩ người đàn ông như anh đã ngoài ba mươi, vậy mà lối sống chưa từng có khi nào buông thả?
Trong mắt nhân viên, Phó Chủ tịch của họ là người vô cùng yêu công việc, phần lớn thời gian anh dành để làm việc. Có vợ thì đã sao? Trong những buổi tiệc quan trọng nhân viên thậm chí chưa từng thấy anh dẫn theo bất kỳ người phụ nữ nào, thế khác gì người đàn ông độc thân?
Biết anh với vợ không hòa thuận, bọn họ cũng tự khắc câm nín dù tiệc lớn tiệc nhỏ cũng không bao giờ dám đặt câu hỏi về ‘Hàn thiếu phu nhân’. Như vậy, cũng dễ lý giải vì sao một ngày mây trời mát mẻ như hôm nay, rất hợp đi sắm đồ Tết với gia đình mà anh vẫn ở lại làm việc đến tám, chín giờ tối.
Đang lúc tập trung làm việc, điện thoại trên mặt bàn ‘ting ting’ thông báo có tin nhắn đến. Thấy là số máy lạ, anh định bỏ qua, nhưng nghĩ đến có khi nào là Hứa Đào Nhi đang gặp chuyện gì cần anh giúp hay không? Dù sao cô đã lớn rồi nhưng mà anh thấy cô vẫn vụng về lắm.
Nghĩ như thế, Hàn Thần lập tức mở tin nhắn ra xem. Chẳng qua là không như anh mong muốn, nó đập ngay vào mắt anh là một dòng tin nhắn mở đầu bằng chữ ‘chồng’. Anh cau mày, cảm giác lấn cấn với một tiếng ‘chồng ơi’ này.
[Chồng ơi, anh xem…]
[Video] - [Cậu hai nhà mình có người yêu rồi đấy, em thấy hai người họ tình tứ lắm!]
Hàn Thần dựa vào dòng tin nhắn mới biết đây là số của Triệu Ngọc Nghiên, bình thường anh không lưu bất kỳ thông tin gì của cô ta. Chỉ gần dính líu đến cô ta là như thấy cả một bầu trời thị phi khiến anh vô cùng bài xích muốn tránh thật xa.
Trước nay cô ta có tốt với ai bao giờ?
Phải kể đến ngày còn ở độ tuổi thiếu niên, trong một lần đến nhà họ bên ngoại chúc Tết, vì quá nhàm chán nên anh đã lén trốn lên tầng thượng ngồi. Đang lúc suy tư tính toán làm thế nào để đấu trí với người cha ích kỷ của mình thì một cảnh tượng vô tình lọt vào mắt anh.
Đứa con gái anh nghĩ khi đó chỉ tầm lớp ba lớp bốn là cùng, vậy mà nhẫn tâm cầm chiếc gậy gỗ đánh một con mèo mẹ đang mang thai. Khi anh từ tầng thượng thục mạng chạy xuống, thì con mèo đó đã về trời, một mạng mẹ và không biết bao nhiêu mạng con ở trong bụng cứ vậy rời khỏi nhân gian.
Thủ phạm là đứa con gái kia không biết đã chạy đi đâu, chỉ vứt lại cây gậy gỗ to như nắm tay dính đầy máu tại hiện trường. Nhìn thân xác mèo tàn tạ, tố giác trước khi ăn một cú trí mạng từ gậy gỗ thì đã bị hành hạ vô cùng độc ác. Tận mắt anh chứng kiến sự độc ác của Triệu Ngọc Nghiên, anh ghê tởm tận ruột tận gan.
“Mộng Mộng…”
Ngay lúc anh ôm mèo mẹ lên muốn tìm một chỗ chôn cất đàng hoàng cho nó, thì gần đấy phát ra một âm thanh rất nhỏ nhẹ, lại đem theo sự sốt ruột. Anh đưa tầm mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Khoảnh khắc mắt chạm mắt, cả hai cùng đứng sững lại.
Khi nhìn kỹ Mộng Mộng nằm trong tay Hàn Thần, cô bé gái khoảng chừng lớp năm đôi mắt lập tức xuất hiện làn nước mắt ướt nhòe.
“Mộng Mộng…”
Chỉ cần nhìn qua bộ váy trắng công chúa bồng bềnh cùng chiếc bờm nơ hồng cài trên mái tóc cũng đủ để biết cô bé ấy là tiểu thư quyền quý được cưng chiều. Vậy mà không màng bị dính máu, dính bẩn đã một mực ôm lại ‘Mộng Mộng’ từ tay anh, nâng niu mèo mẹ đã chết vào lòng. Vừa khóc như mưa vừa nhìn anh đầy giận dữ.
Giây phút đó, anh biết, dù mình có trăm cái miệng cũng không tài nào giải thích được… Chuyện sau đấy, anh không còn nhớ được bao nhiêu, chỉ ấn tượng rằng mình đã bị ‘chủ nhân của Mộng Mộng’ hành hạ một trận tơi bời khói lửa ngay ngày đầu xuân năm mới.
Mỗi khi nhớ lại ánh mắt ngây thơ non dại đem theo biết bao nhiêu nước mắt cùng sự thù hận nhìn về phía mình, Hàn Thần bất giác thấy nổi gai ốc. Giờ đây, khi đối diện với ‘phiên bản lớn’ của cô bé năm đó, tuy rằng ánh mắt cô đối với anh đã nhiều phần ‘thân thiết’ nhưng anh vẫn không tài nào quên được con ngươi xinh đẹp ấy đã từng trừng trừng về phía anh đến cháy cả mắt, mặc cho anh khàn cổ giải thích. Chưa dừng ở đó, sau ngày hôm ấy, anh thậm chí còn bị mang tiếng là đứa trẻ tàn ác suốt mấy tháng liền trong miệng đám nhà giàu…
Quay lại hiện thực, dù đã biết lòng dạ độc ác của Triệu Ngọc Nghiên, biết trước cô ta sẽ đem đến những điều không hay. Nhưng Hàn Thần vẫn lựa chọn xem video cô ta gửi tới, xem rốt cuộc cô ta định giở trò gì.
Để rồi, khi xem xong đoạn video ngắn vỏn vẹn vài giây cảnh Hàn Trạch ôm Hứa Đào Nhi ra phía sau để bảo vệ, thật đúng như mong muốn của Triệu Ngọc Nghiên, video đã chọc tức anh được rồi.
Đặt điện thoại qua một bên, tiếp tục làm việc. Vốn dĩ anh không muốn quan tâm, nhưng lòng dạ lại cứ khó chịu bứt rứt khôn tả. Nhìn đống giấy tờ trước mắt… nghĩ thử xem…
Bất chợt cảm thấy bấy lâu nay anh làm việc quần quật như vậy thật vô nghĩa!!
…
Hàn Trạch sau khi đưa Hứa Đào Nhi rời khỏi nhà hàng, anh đưa cô tới cửa hàng quần áo để đổi sang bộ đồ khác, sau đó hai người cùng tới hiệu thuốc để mua ít thuốc bôi ngoài da. Những thứ này về Hứa gia tất nhiên có, nhưng Hàn Trạch không yên tâm, một mực muốn cùng cô đi.
Hàn Trạch không hề hỏi chuyện gì đã xảy ra khiến cô nghi ngờ.
Từ nhà hàng The Ems đến cửa hàng quần áo thời trang hay tới hiệu thuốc đều cùng nằm trên một con phố thương mại sầm uất, cho nên hai người chỉ đi bộ. Trong lúc từ hiệu thuốc đi bộ về nhà hàng để lấy xe, cô đã hỏi anh về hai người phụ nữ kia, Hàn Trạch chần chừ một chút mới nói cho cô biết.
“Người cầm máy quay là Triệu Ngọc Nghiên của Triệu gia, bên cạnh cô ta là Diệp Dĩnh Yên…”
Triệu gia… Diệp gia…
Hứa Đào Nhi đã ghi nhớ hai cái tên này. Cô trước nay có thù tất báo, có câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn, và chắc chắn cô sẽ không quên được ngày hôm nay. Thật vô lý khi cô bị đánh lén từ những người mà mình không hề hay biết.
Cô ám chỉ nói:
“Anh biết rõ hai người họ như vậy, xem ra là có quen biết nhau? Hơn nữa còn có vẻ rất thân thiết?”
Hàn Trạch nhìn cô, bày tỏ thái độ anh đã biết tỏng ý đồ của cô:
“Đừng nghĩ có thể dắt mũi được anh. Anh nghe ra hàm ý của em đấy nhé!”
Hứa Đào Nhi nở nụ cười yếu ớt:
“Vậy em hỏi thẳng anh nhé, hai người họ có phải vì ghen em với anh nên mới gây chuyện với em có đúng không?”
Không đợi Hàn Trạch lên tiếng, cô đã rào trước:
“Anh yên tâm đi, em không giận anh. Nhưng em là người thù dai, hôm nay bọn họ chủ động khiêu khích em, còn khiến em bị mất mặt như vậy, em không thể nào coi như không có chuyện gì được.”
Trong câu nói tỏ rõ ý đồ rằng, cho dù anh có quen họ, thân thiết với họ nhưng họ đã đụng tới cô một cách quá đáng như thế, cô sẽ không bỏ qua, cho dù là anh có giúp bọn họ khuyên ngăn cô đi chăng nữa.
Hàn Trạch tất nhiên hiểu ý của cô. Đương nhiên anh chẳng có lý do gì mà phải nói giúp cho hai người đàn bà thị phi kia, ngược lại, anh càng có hứng thú muốn xem thử người phụ nữ thông minh như Hứa Đào Nhi sẽ giải quyết với hai người kia như thế nào?
Cho nên anh nở nụ cười thật ‘chân thành’:
“Ok, ok. Yên tâm là anh có biết họ nhưng họ chẳng liên quan gì đến anh cả. Em với họ có xảy ra chuyện gì thì lại càng không liên quan đến anh, nếu có nhìn thấy thì anh cũng sẽ coi như mù, không biết gì, không can thiệp vào. Được chưa?”