Sáng sớm, Tần Lỗi đã gọi Dị Quân tới đồn để trao trả ba thi thể lại cho anh.
“Mọi người chủ yếu đều đem di thể của người nhà mai táng lại lần hai, có lẽ cậu cũng nên làm vậy.” Tần Lỗi nói “Bao nhiêu năm sống trên đời đây là lần đầu tôi thấy một buổi mai táng lần hai tập thể như vậy đấy. Tất nhiên phía nghĩa trang sẽ lo hết mọi vấn đề liên quan rồi.”
“Vâng, có lẽ cũng nên để họ yên nghỉ rồi.” Dị Quân đáp. Mặc dù cả đời Dị Ninh luôn theo đuổi con đường hồi sinh, nhưng Dị Quân cảm thấy thế này sẽ tốt cho ông ấy hơn.
Dị Quân lái xe tới nghĩa trang, nhìn cảnh nhân viên nghĩ trang chôn cất các thi thể. Đây là lần thứ hai anh thấy cảnh ông nội và mẹ bị chôn dưới hàng mét đất, cảm xúc vẫn không khác lần đầu là mấy. Còn về bà nội anh, Dị Quân cảm giác thật kì lạ khi chứng kiến quá trình mai táng của một người đã chết cách đây hơn năm mươi năm.
Anh có thể cảm nhận được có những ánh mắt đang quan sát những ngôi mộ này. Theo phân tích của Tần Lỗi thì Dị Lương Tân rất coi trọng việc hồi sinh ba người thân của ông ấy nên khả năng cao là những cái xác này sẽ bị trộm lần nữa. Do đó, cảnh sát trưởng đã cho bố trí người âm thầm giám sát nơi này.
Sau khi các ngôi mộ được đắp lại hoàn chỉnh, Dị Quân trở về nhà.
Ngôi nhà này những lúc anh về đều là dịp tề tựu gia đình và bạn bè, bây giờ Dị Lương Tân đã bỏ trốn, Dị Quân bỗng cảm thấy khá trống trải. Mặc dù những ngày vừa qua anh cũng ở một mình, nhưng ở trong tâm thế ba anh sẽ sớm về nhà.
“Cũng giống như khi ở nước ngoài thôi mà.” Dị Quân tự an ủi mình.
Anh ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại suy nghĩ. Phải chăng đây là cảm giác cô đơn của Dị Ninh?
Dị Quân biết mình vẫn chưa thể thấu hiểu cảm giác đó, vì anh vẫn còn nhiều người bên cạnh như Trần Lệ Mẫn, Trang Tiên Linh hay Viên Thượng.
Còn ba anh? Dị Quân tự hỏi có phải ông cũng sợ hãi làn khói đen của cái chết không? Nếu so với Dị Ninh thì Dị Lương Tân cũng đã mất hết ba mẹ và vợ vào mười năm trước, bạn bè thì ông chưa từng có.
Dị Ninh lúc đó đã không dám tiếp xúc với con trai vì sợ nhìn thấy cái chết bao quanh Dị Lương Tân, liệu ba anh có phải cũng vì thế mà bảo anh đi ra nước ngoài?
Dị Quân thầm nghĩ nếu là anh thì liệu anh có lựa chọn khác với họ hay không?
Quay ra sau lưng xem thử, Dị Quân bỗng thoáng thấy một làn khói đen.
Dị Quân đứng bật dậy, lấy tay dụi mắt, làn khói đã biến mất.
“Không ổn rồi, mình không nên nghĩ tới những việc này nữa.” Dị Quân tự nói với mình. Hiện tại anh vẫn đang sống tốt, những ý nghĩ tiêu cực không nên tồn tại.
Để giải tỏa đầu óc khỏi sự căng thẳng, anh quyết định gọi cho Trần Lệ Mẫn để hẹn cô đi ăn. Cô nhanh chóng đồng ý và hẹn anh gặp mặt sau giờ làm.
Ở nghĩa trang, Kế Hàn Phong giả làm một nhà báo tới viết về sự kiện những cái xác được trao trả. Hắn đảo mắt quanh các ngôi mộ, nhanh chóng phát hiện ra các mục tiêu. Đồng thời, những cảnh sát mặc thường phục đang lén theo dõi cũng không vượt qua con mắt tinh tường của hắn.
Xin lỗi nhé, giáo sư Dị, tôi đã cố rồi, Kế Hàn Phong nói thầm trong đầu. Kể từ khi Dị Lương Tân đưa ra yêu cầu, hắn đã lường trước cảnh sát cũng sẽ đoán trước được mong muốn đó của ông ta. Thật ra nếu thật sự cần thiết, Kế Hàn Phong có thể xin hỗ trợ để cướp những cái xác đó về.
Việc đó quá mạo hiểm và tốn kém nhân lực và tài chính, dù Dị Lương Tân là một nhà y sinh học tài giỏi cũng không thể vì ông ta mà tốn công như vậy.
Để hoàn thành vai diễn thật tự nhiên, Kế Hàn Phong không vội rời đi mà ở lại chụp ảnh, ghi chép như một phóng viên thực thụ.
Hoàng hôn buông xuống, Kế Hàn Phong cảm thấy đã đến lúc ra về.
Trong lúc đó thì Dị Quân đang ở trước tòa nhà công ty của Trần Lệ Mẫn. Đây là một công ty gia đình nhỏ, thuê tầng ba của tòa nhà mười hai tầng này. Theo như những gì Dị Quân được kể, công ty được lập ra bởi ông nội cô, lúc đầu chỉ là một văn phòng nhỏ ở ven thi trấn. Tới thời của cha cô thì công ty trở nên cực thịnh và di dời vào trung tâm thị trấn, thuê cả một tầng để làm công ty. Và giờ thì công ty đang thuộc quyền quản lý của Trần Lệ Mẫn.
Các tầng của tòa nhà này đều là các công ty, vào giờ tan ca nườm nượp người và xe rời khỏi đó. Trong biển người này, Dị Quân nhanh chóng nhận ra Trần Lệ Mẫn. Cô cũng nhanh chóng nhìn thấy chiếc Bently của anh.
“Anh đợi ở đây lâu chưa?” Trần Lệ Mẫn lập tức chạy tới.
“Anh cũng mới tới thôi. Lên xe đi, anh mới tìm ra được một quán ăn được đánh giá rất tốt.” Dị Quân nhìn Trần Lệ Mẫn cười nói.
Bỗng phía sau cô xuất hiện một làn khói đen, Dị Quân kinh ngạc mở to mắt. Làn khói liền biến mất.
“Có chuyện gì thế?” Trần Lệ Mẫn nhìn thấy nét mặt kì lạ của Dị Quân liền hỏi.