Kẻ Hồi Sinh Người Chết

Chương 50: Cuộc Nói Chuyện Trên Sân Thượng



Dị Quang Bảo sắp xếp lại các dữ kiện mới tiếp thu được, cậu lên tiếng “Tôi sắp xếp lại thế này nhé, cô là em gái của chủ tịch Tư Không Minh. Do thích cái sân thượng này nên đã xin chìa khóa tòa nhà để lên đây.”

Tư Không Liên gật đầu xác nhận. Dị Quang Bảo nói “Được rồi, coi như tôi đã xác nhận được là không có con ma nào cả. Thôi không làm phiền cô nữa, cứ làm khùng làm điên tiếp đi.”

Dị Quang Bảo chuẩn bị bỏ đi thì Tư Không Liên ngăn lại “Khoan đã, bỏ công lên đây rồi thì ngồi lại chơi một lúc hẵng xuống.”

Nghĩ đến 20 tầng lầu cần đi, Dị Quang Bảo cảm thấy đúng là nên nghỉ ngơi một lúc. Tư Không Liên chuẩn bị hai chiếc ghế xếp và một chiếc bàn tròn, và hai chai nước trái cây.

“Có sẵn ghế thế này chắc chỗ này cũng thường có khách nhỉ?” Dị Quang Bảo hỏi.

“Phải, anh hai tôi thỉnh thoảng có tới đây. Từ lúc chiếm đóng chỗ này thì tôi ít khi ở nhà lắm, tối nào cũng ở đây thôi.” Tư Không Liên nói.

“Cô ở đây suốt luôn ư?”

“Có thể nói thế, nhưng đương nhiên vẫn phải về nhà một số lúc.”

“Anh cô không lo một mình cô ở chỗ bỏ hoang thế này sẽ nguy hiểm sao?”

“Nguy hiểm gì đâu? Mang tiếng là bỏ hoang nhưng nó nằm trong khuôn viên công ty cơ mà, làm gì có kẻ xấu đột nhập được. À mà quên, hôm nay thì có kẻ đột nhập thật rồi.”

“Nhưng tôi đâu phải kẻ xấu.”

“Thì đấy, nên có gì nguy hiểm đâu.”

“Tôi có một thắc mắc nữa.”

“Nữa à? Lần cuối của anh chẳng đáng tin gì cả.”

“Chỗ này không có điện nước, cô ở đây kiểu gì?”

“Điện thì dùng pin thay thế, điện thoại thì có thể dùng sạc dự phòng. Còn nước uống thì đem theo, đến đêm tôi vẫn về nhà nên cũng không cần phòng vệ sinh, hoặc cùng lắm thì sang những tòa nhà khác.” Tư Không Liên giải thích.

Dị Quang Bảo cảm thấy việc này có chút điên rồ, cậu thấy việc chạy bộ xuống 20 tầng chỉ để đi vệ sinh quả là mệt mỏi. “Cô không thấy mệt với việc leo cầu thang à?”

“Không, anh thấy mệt à? Chăm tập thể dục lên đi.”

“Nếu leo lên leo xuống 20 tầng thường xuyên thế này chắc cũng không cần tập thể dục nữa.” Dị Quang Bảo nói rồi uống một ngụm nước trái cây.

“Mà này, anh giữ kín chuyện tôi ở trên này nhé.” Tư Không Liên nói.

“Sao vậy? Cô thích tiếp tục dọa ma mọi người đấy à?” Dị Quang Bảo thắc mắc.

“Không phải, à thật ra có một chút. Nhưng cái chính là nếu mọi người biết tôi thường xuyên tới đây thì nơi này sẽ không còn là địa điểm riêng tư bí mật nữa.” Tư Không Liên trả lời.

“Hiểu rồi, được, tôi hứa là sẽ giữ kín.”

“Cảm ơn nhiều, thỉnh thoảng anh có thể lên đây chơi nếu thích.”

Dị Quang Bảo không thấy trên đây có gì vui để thỉnh thoảng tới chơi.

“Thật ra thì tôi cũng chỉ chiếm dụng nơi này cho tới cuối năm sau được thôi, toà nhà này đến lúc đó sẽ được sử dụng lại, việc này chắc nhân viên không biết đâu.” Tư Không Liên nói tiếp.

“Đúng là không biết thật.”

“Anh nói anh là nhân viên mới à? Gần đây tôi chỉ nghe nói có một quản lý mới được tuyển vào, còn rất trẻ, là anh đúng chứ.” Tư Không Liên mới nhớ ra điều này.

“Phải, là tôi.” Dị Quang Bảo đáp.

“Không có kinh nghiệm làm việc mà lên thẳng quản lý, nếu không phải có người chống lưng thì hẳn hồ sơ của anh phải kinh khủng lắm.”

“Thật ra thì đúng là tôi có người chống lưng, nhưng nói thật thì tôi cũng không rõ là ai."

"Nghe hơi kì quái rồi đấy.” Tư Không Liên không hiểu được.

“Trong tình cảnh hai người uống nước hoa quả trên tầng thượng một tòa nhà bỏ hoang thì không có gì gọi là quá kì quái cả.” Dị Quang Bảo đánh trống lảng, cậu cũng thấy lời mình vừa nói rất khó giải thích. “Tôi có một thắc mắc nữa.”

“Được thôi, có lẽ sẽ không bao giờ có câu hỏi cuối rồi. Mà nghĩ lại thì nếu mới ta trường thì anh bằng tuổi tôi rồi, thế thì cứ cậu với tớ đi.”

“Cậu nói tối nào cậu cũng ở đây vậy buổi sáng cậu ở đâu?”

“Tớ làm phó phòng nhân sự, cũng giống cậu đấy, có chống lưng nên lên thẳng chức cao luôn.” Tư Không Liên trả lời “Mà cậu thắc mắc việc đó làm gì?”

“Chẳng gì cả, tự nhiên muốn biết thôi. Mà tớ có điều này muốn hỏi cậu.”

“Lại nữa, cứ hỏi đi, không cần báo trước đâu.” Cô bắt đầu có ấn tượng rằng người trước mặt luôn tò mò về mọi thứ.

“Tớ có một ý tưởng về việc hồi sinh người chết, cậu nghĩ nó có khả thi không?” Dị Quang Bảo nói, từ lâu cậu đã muốn nghe thử ý kiến của người khác về nghiên cứu này.

“Hồi sinh người chết ư? Đúng là một ý tưởng kinh điển đấy, nhưng theo tớ biết thì chưa ai thành công cả, và cũng không có ai nghiên cứu về nó.” Tư Không Liên thấy khá hứng thú với chủ đề này.

“Vậy cậu nghĩ là nó không thực hiện được à?”

“Không, chỉ là nó có vẻ sẽ khó khăn. Và tớ không chắc nó có phải là một ý hay không.”

“Tại sao cậu nghĩ thế?”

“Có lẽ nghe không được thuyết phục, nhưng cậu biết đấy, có sinh thì mới có tử, và có tử thì mới có sinh. Theo lý thuyết đó, thì tớ cho rằng, nếu hồi sinh một người thì liệu quy luật sinh tử đó có phải sẽ bị phá vỡ không?”