Kẻ Hồi Sinh Người Chết

Chương 9: Ngăn Kéo Bí Mật



Việc đầu tiên Dị Quân nghĩ tới khi vừa mới tỉnh dậy là phải tới bệnh viện thăm ba mình. Sau đó là ý nghĩ về những tập ghi chép vẫn còn chất đống trên bàn làm việc của Dị Ninh.

Dị Quân đến bệnh viện, bác sĩ có lẽ đã quen mặt anh nên khi Dị Quân vừa bước vào đã lập tức thông báo ngay “Tình hình của Dị Lương Tân đã ổn, khi tỉnh dậy có thể xuất viện nếu muốn. Nhưng tôi khuyến khích nên nằm lại đến lúc lành hẳn các vết thương.”

“Ba tôi bao giờ mới có thể tỉnh lại?” Dị Quân hỏi.

“Việc này cũng khó nói, có lẽ là hôm nay hoặc ngày mai.” Bác sĩ tả lời.

Dị Quân nửa muốn ở lại chờ ba mình tỉnh dật, nhưng nửa còn lại thì nôn nóng muốn kiểm tra tiếp các tài liệu ở nhà.

“Nếu ba tôi tỉnh lại thì liên lạc ngay cho tôi nhé.” Dị Quân nói và để lại số điện thoại.

Trần Lệ Mẫn đi bộ tới nhà Trang Tiên Linh, hôm qua cô nhận được cuộc gọi bảo rằng hôm nay cả ba sẽ cùng tìm kiếm thông tin và Trang Tiên Linh đề nghị sẽ lái xe đưa cả hai tới nhà Dị Quân.

Trang Tiên Linh đã lái xe ra đậu trước cửa nhà chờ sẵn.

“Chào chị, chị đợi lâu chưa?” Trần Lệ Mẫn hỏi.

“Không lâu, đúng giờ mà.” Trang Tiên Linh hướng mặt đồng hồ ra cho Trần Lệ Mẫn thấy. Đồng hồ chỉ đúng bảy giờ ba mươi, giờ họ đã hẹn.

Trần Lệ Mẫn mở cửa xe, bỗng thấy một người từ phía sau đi tới. Trang Tiên Linh cũng quay đầu lại nhìn, Viên Thượng đang đi tới.

“Chào Lệ Mẫn, Tiên Linh. Cả hai đang định đi đâu à?” Viên Thượng lên tiếng khi tới gần. Không chờ họ hỏi vì sao anh ta lại ở đây, Viên Thượng giải thích Tiên Linh “Hôm qua tớ mới nhận được ba phiếu giảm giá của nhà hàng, hạn chót là tối nay. Nên sáng sớm đã định tới đưa cho cậu và Lệ Mẫn mỗi người một cái.”

Nói xong, Viên Thượng lấy ra hai phiếu giảm giá đưa cho mỗi người một cái. Trang Tiên Linh nói “Bọn tớ định tới nhà Dị Quân có chút việc. Cảm ơn cậu nhé, lâu rồi tớ và Lệ Mẫn cũng chưa tới nhà hàng.”

“Hay là nhờ Viên Thượng giúp một tay luôn nhỉ? Dù sao anh ấy cũng là người quen mà.” Trần Lệ Mẫn đề nghị, cô nghĩ tới số tài liệu trong phòng Dị Ninh, cảm thấy ba người vẫn chưa đủ.

“Hai người cần giúp gì à? Hôm nay tớ cũng rảnh nên nếu có thể thì tớ cũng muốn giúp.” Viên Thượng hăng hái nói.

“Vậy được, nhưng chuyện dài lắm, để lên xe vừa đi vừa nói.” Trang Tiên Linh đáp.

Xe của Viên Thượng đậu ở phía sau không xa, anh đề nghị để anh chở hai người đi. Trang Tiên Linh đồng ý rồi lái xe vào lại gara.

Hai người ngồi ở hàng ghế sau, Trần Lệ Mẫn và Trang Tiên Linh thay phiên kể lại chuyện xảy ra hai ngày vừa rồi.

“Thây ma à? Quả là thú vị đấy.” Viên Thượng tỏ ra thích thú.

“Anh không thấy kì lạ à?” Trần Lệ Mẫn hỏi.

“Không hề, anh tin vào sự phát triển của khoa học mà.” Viên Thượng trả lời.

Trang Tiên Linh cảm thấy khá tốt khi Viên Thượng dễ dàng tiếp nhận thông tin, không cần phải giải thích nhiều.

Lúc họ tới nơi, Dị Quân cũng vừa mới về nhà, đang lái xe vào gara. Nhận thấy chiếc xe lạ, Dị Quân bước tới kiểm tra.

Anh không nhận ra người tài xế nhưng anh thấy Trần Lệ Mẫn và Trang Tiên Linh ở ghế sau nên để cho chiếc xe vào nhà.

Ba người trong xe bước ra, Trang Tiên Linh giới thiệu “Đây là Viên Thượng, cậu ấy là giáo viên cùng trường với tớ, là bạn của tớ và Lệ Mẫn. Đây là Dị Quân, người bạn thuở nhỏ mà tớ đã kể đấy.”

“Rất vui được gặp cậu” Cả hai cùng nói và bắt tay nhau.

“Vì em thấy càng đông càng tốt, hôm nay lại vô tình gặp anh Viên Thượng nên đã rủ anh ấy tới luôn. Nhân tiện cũng để hai người gặp mặt nhau lần đầu.” Trần Lệ Mẫn nói.

Bốn người cùng nhau bước lên tầng trên, vào phòng làm việc của Dị Ninh. Trang Tiên Linh và Viên Thượng cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên với số ghi chép trong phòng.

“Quả là số ghi chép khổng lồ, bốn người chắc cũng mất cả tuần để kiểm tra hết.” Viên Thượng nói.

“Hôm qua em vẫn chưa tìm được thông tin nào đáng giá cả, chỉ tìm được một tập hồi ký viết về quá khứ của giáo sư Dị Ninh.” Trần Lệ Mẫn kéo ngăn bàn ra cho thấy tập ghi chép hôm qua.

Trang Tiên Linh cũng cảm thấy tò mò về quá khứ của Dị Ninh nên cầm lên đọc thử. Tốc độ đọc của cô rất nhanh nên không tốn bao nhiêu thời gian đã đọc xong.

Nhìn tốc độ đọc đó, Dị Quân cảm thấy có lẽ Trang Tiên Linh sẽ là người xử lí phần lớn số tài liệu này.

“Chỉ tới đây thôi sao?” Thái độ của Trang Tiên Linh cũng giống như Dị Quân và Trần Lệ Mẫn.

Viên Thượng cũng đọc thử tập hồi ký, tốc độ đọc cũng rất nhanh, Dị Quân tự hỏi có phải bất cứ giáo viên nào cũng thế không. Sau khi đọc xong, anh ta cũng có thắc mắc như vậy.

Trang Tiên Linh nhìn chiếc bàn làm việc một lúc rồi thốt lên “Nhớ ra rồi.”

Cả ba nhìn cô chờ đợi câu nói tiếp theo.

“Lúc trước ba tớ cũng có một chiếc bàn gần giống vậy.” Trang Tiên Linh nói.

“Vậy thì có liên quan gì?” Viện Thượng chưa hiểu cô có ý gì.

Trang Tiên Linh không trả lời ngay mà loay hoay tháo tác gì đó trong ngăn bàn. Lớp đáy của phần hộc bỗng bật ra. Trang Tiên Linh cười nói “Vậy là không sai, bàn này cũng có một ngăn bí mật.”

Bốn người cùng chụm lại quanh đó, Trang Tiên Linh nhấc lớp đáy kia lên, bên dưới là phần tiếp theo của tập hồi ký.