Châu Thanh dắt tay Vũ Nam về phòng làm việc, trên đường, hai người họ trò chuyện ríu rít.
“Chị Thanh đỉnh thật đấy. Thằng bé ban nãy còn khóc sướt mướt, giờ lại cười đùa vùi vẻ, như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.” – Tằng Hi ngợi ca Châu Thanh.
Đoàn Trọng Tân gật gù đồng tình: “Đúng là giỏi. Không hổ danh là đứa chuyên dụ dỗ con nít.”
Tằng Hi ngạc nhiên nhìn Đoàn Trọng Tân.
“Ồ, còn có chuyện nãy nữa hả?” Tằng Hi vừa xòe ngón tay ra đếm vừa nói: “Sát gái này, dụ dỗ con nít này. Chỉ còn có tay lái lụa là em chưa được diện kiến. Thật mong chờ quá đi.”
Hoằng Khoan đứng bên cạnh vỗ vai Tằng Hi, lắc đầu: “Đúng là con nít chưa trải sự đời.”
“Này, em về rồi đây.” Châu Thanh cúi người nhìn cậu nhóc: “Em về với mẹ đi, hẹn gặp em sau nhé.”
“Dạ”. Thằng bé bất ngờ hôn ‘chụt’ vào má cô rồi chạy đi mất.
Hoằng Khoan giơ ngón tay cái biểu thị nút like về phía Châu Thanh: “Em nên đổi nghề làm phù thủy.”
Châu Thanh cười ngây ngốc nhìn bóng dáng nhỏ bé đang lon ton chạy đi: “Anh đừng nói thế, em còn yêu nghề cảnh sát lắm nhé.”
Qua vài giây, như hiểu được ý trong lời nói của Hoằng Khoan, cô thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Chúng ta về phòng thôi.”
Từ kết quả lời khai của vợ con nạn nhân, tạm thời bọn họ có thể xác định thời gian tử vong là khoảng từ 6 giờ tối đến 5 giờ sáng nay. Tức là từ khi rời khỏi phòng làm việc đến trước khi bị các công nhân vệ sinh phát hiện.
Hiện tại, chỉ có thể phán đoán, hung thủ là những bệnh nhân từng điều trị tâm lí thất bại hoặc người có tư thù với nạn nhân. Tuy nhiên, theo lời kể của vợ con ông Vũ, ông là người tốt bụng nên chưa từng có thù hằn cá nhân với bất kì ai.
“Chúng ta có thể khoanh vùng, hung thủ là những người đã từng khám tại phòng khám tư nhân của nạn nhân.” Sở Nghiên lật qua lật lại mấy tờ giấy trên tay rồi thở dài: “Lấy hết lời khai của mấy người này chắc cũng phải vài ngày chứ không ít.”
Tằng Hi đọc mấy chục cái tên trên mấy mặt giấy không khỏi bất ngờ: “Wao, làm ăn tốt thật.”
“Người ta là bác sĩ tâm lí có tiếng đấy. Mấy bài trị liệu của ông ấy rất hay, quả thực có hiệu quả.”
Châu Thanh thấy ai cũng đang nhìn mình, cô giải thích:
“Ờ thì, không giấu gì mọi người. Thời thi đại học, em từng mắc chứng trầm cảm mức độ 2. Bệnh tình ảnh hưởng lớn đến việc học quá nên có đến tìm ông ấy, ông ấy chữa rất tốt. Sau này lâu lâu cũng sẽ bị lại đấy, mà phí mắc quá nên em mặc kệ luôn.”
“Châu Thanh, chị không ngờ em từng bị trầm cảm đấy.” Đồng Manh ngạc nhiên trước lời nói của Châu Thanh.
Bình thường cô vẫn luôn thấy cô nàng này vui vẻ trò chuyện, còn thường xuyên trêu chọc cô. Không ngờ, quá khứ Châu Thanh đã từng mắc qua căn bệnh tâm lí này.
“Em hay ngồi buồn buồn, suy nghĩ nhiều thì bị thôi. Giờ công việc triền miên, thời gian đâu mà nghĩ. Với cả tổ mình vui thế, sao em buồn được.
“Khỏi nịnh!”. – Hoằng Khoan đáp.
Bọn họ họp xong trời cũng đã tối muộn nên quyết định đường ai nấy về.
Châu Thanh tạt ngang qua cửa hàng The Cake lấy bánh. Cô ngỏ ý muốn chở Mộ Từ An về nhà thì cô nàng cười cười: “Lát nữa bạn trai tan làm rồi đến đón mình về nhà luôn.”
Châu Thanh lái xe trên con phố, gió đông phả qua cửa sổ, hất tung mái tóc dài của cô.
Đường lộ thành phố Nam buổi tối không vắng vẻ mà khá đông xe cộ. Hai bên đường, những hàng quán nhộn nhịp những người và người. Phía xa là những tòa nhà đang lấp lánh ánh đèn.
Châu Thanh bỗng nhớ đến khoảng thời gian được Lục Hoài Nam đưa đi dạo phố buổi tối. Lúc ấy cũng có những sạp hàng nườm nượp khách như lúc này.
Nhìn ngoài kia đông vui biết bao, Châu Thanh chỉ thấy lòng mình có chút trống trải, buồn và nhớ.
“Em nhớ chú quá. Sao chú chưa đến tìm em? Có phải chú quên em rồi không?”
“Hay em về với chú nhỉ?”
Châu Thanh một mình nói nhảm trong xe, lại tự vỗ má mình.
“Không! Đã là chơi phải chơi cho tới!”
“Chú làm em giận thì chú phải đến dỗ em”.
Rồi cô đạp mạnh chân ga về thẳng nhà.
***
Sáng hôm sau, cả tổ 3 đều đến sớm để bắt đầu công việc.
Sở Nghiên, Đồng Manh và cô phụ trách lấy lời khai của các bệnh nhân rảnh vào buổi sáng, còn lại sẽ đẩy sang hết cho ba người kia.
Một người, hai người, ba người,…
Chớp mắt đã qua giờ chiều.
“Này, ba đứa về đi. Còn lại để tụi anh.”
Sau lời đề nghị của Đoàn Trọng Tân, cả ba cô gái lần lượt thu dọn đồ đạc rồi ra về.
Châu Thanh dừng xe lại ở công viên.
Cô đi dạo xung quanh, hít thở không khí một chiều đông lộng gió. Rồi dừng lại ở một cửa hàng trà sữa quen thuộc, gọi một ly trà nhiệt đới mà cô thường hay uống.
“Cảm ơn quý khách, hẹn gặp lại quý khách lần sau.”
“Vâng, cảm ơn.”
Châu Thanh nâng niu ly nước mát lạnh vừa mua được, đôi mắt hoa đào sáng như mèo thấy mỡ:
“Em thân yêu, chào mừng em đến với dạ dày của chị.”
Nhưng chỉ vừa há miệng chuẩn bị hút một ngụm thì...
Bụp.
Đổ hết rồi.
“Có ai không, bắt cướp giúp tôi với.” Người đàn bà đứng tuổi thất thanh hét lớn.
Châu Thanh đau lòng nhìn ly nước đổ tràn ra mặt đất, rồi trên cổ tay cô ẩn hiện lên những gân xanh, cuộn tròn thành nắm đấm.
Đồ khốn nạn! Mày tới số với bà rồi con.
Cơn phẫn nộ nổi lên cùng cực, cô lập tức quay đầu đuổi theo tên cướp.
Tên cướp đeo chiếc túi xách trên vai, chạy thục mạng.
“Mau tránh ra!” – Gã gào hét vào đám đông trước mặt.
Qua đoạn đường không ngắn cũng không dài, khi khoảng cách hai người chỉ khoảng vài thước, Châu Thanh đạp chân lên bệ bồn cậy vệ đường lấy đà rồi đá vào tên cướp một cú mạnh bạo, gã ngã lăn ra đất.
Tên cướp ôm lấy bả vai đau điếng, nhanh chóng đứng dậy. Gã rút trong túi quần ra con dao nhỏ chĩa về hướng cô: “Con nhỏ kia, mày là đứa nào mà thích lo chuyện bao đồng thế hả?”
Châu Thanh thở ra một hơi dài, cô vuốt ngược mái tóc dài ra đằng sau, rồi móc trong túi áo chiếc thẻ cảnh sát giơ trước mặt: “Mày nghĩ tao là ai?”
Tên cướp thấy mình vừa đụng độ với cảnh sát, gã ta lo lắng liếc xung quanh tìm đường lui.
Nhưng xung quanh đã đông nghẹt người từ bao giờ, căn bản một kẽ hở cũng không có.
Chó cùng dứt giậu.
Gã túm lấy cổ áo một người phía đằng sau làm con tin. Lưỡi dao vừa sắc vừa lạnh chạm vào da thịt khiến cô gái run rẩy nhắm tịt mắt lại cầu xin tha thứ.
“Anh ơi, xin anh tha cho em. Em còn chưa có bạn trai, em chưa muốn chết huhu.”
Châu Thanh ngạc nhiên nhìn Lục Thanh Viên bị dao kề cổ, cô ngay lập tức phồng má thở mạnh để giữ bình tĩnh. Cô cởi bỏ khăn quàng cổ và túi xách sang một bên. Chầm chậm lại gần tên cướp: “Chàng trai trẻ, mau bỏ dao xuống nào.”
Tên cướp hung hăng bóp mạnh vào bắp tay con tin, cảnh cáo: “Mày bước thêm một bước tao sẽ giết nó đấy”.
Làm gì bây giờ? Đàm phán.
Mỗi một câu nói, Châu Thanh sẽ nhích nhẹ từng bước.
“Chàng trai, bỏ dao xuống trước rồi chúng ta từ từ nói chuyện nhé.”
“Bỏ xuống cho mày bắt tao về à? Bố mày không ngu nhá.”
“Bỏ dao xuống đi, đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.”
“Nhưng mày sẽ đánh tao.”
“Quay đầu là bờ đấy anh trai.”
“Quay đầu là vào tù đấy con chó.”
“Nếu anh bỏ dao xuống, tôi sẽ không đánh anh.”
Tên cướp kênh mặt mà văng tục một câu: “Đé*!”
“Nếu anh thả cô ấy ra, tôi sẽ thả anh đi. Không trả giá nữa nhé.”
Tên cướp nhướng mày khó hiểu: “Nếu là mày, mày tin không?”
Tất nhiên là không!
“Tôi là người trọng chữ tín, anh phải tin tôi.” – Cô vỗ ngực tự hào.
Gã vẫn kề dao vào cổ Thanh Viên, không thèm đáp lại Châu Thanh.
“Nếu anh thả cô gái kia ra, tôi sẽ đánh tiếng với cấp trên giảm án cho anh.”
Gã tiếp tục giữ im lặng. Trong lòng gã đang rủa Châu Thanh: Con này chắc chắn bị khùng nên mới rảnh rỗi khuyên nhủ một tên cướp như hắn!
“Giơ tay đầu hàng sẽ được pháp luật khoan hồng!” Cô lớn tiếng đảo mắt quanh đám đông: “Đúng chứ mọi người?”.
Tên cướp hoảng loạn chĩa mũi dao về phía những lời xì xào đang khuyên hắn đầu hàng:
“Câm! Câm hết cho tao.”
Chỉ một khoảnh khắc này thôi cũng đủ rồi!
Châu Thanh đắc ý nhếch mép, đột ngột lao đến bắt lấy cổ tay đang cầm dao của gã, thuận tay kéo Thanh Viên ra xa.
Tên cướp vừa kịp hoảng hồn thì đã bị Châu Thanh bẻ khớp tay.
“Á” – Gã la lên.
Rất nhanh chóng, cô xoay người vật hắn ngã xuống đất.
Toàn thân gã va phải mặt đường vừa thô vừa cứng, nhất thời bất động, rên rỉ vì đau đớn.
Châu Thanh móc chiếc còng số 8 trong túi áo khoác, còng tay tên cướp vào chiếc lan can bên cạnh.
Cô nhặt chiếc túi xách bên cạnh mang lại trả cho người đàn bà.
“Của bác đây ạ.”
Bà mừng rỡ cầm lấy chiếc túi từ tay Châu Thanh: “Cảm ơn cô cảnh sát, cô không sao chứ?”
“Vâng ạ. Cháu không sao.”
“Thành thật cảm ơn cô rất nhiều. Chiếc túi này không có gì đáng giá, nhưng nó có kỉ vật của con gái tôi, tôi không nỡ để mất.” Người đàn bà xoa xoa chiếc túi trong tay, xúc động nói tiếp: “Cô tốt bụng thế này, chắc ba mẹ cô mừng lắm.”
“Vâng. Ba mẹ cháu trên trời sẽ mở tiệc ăn mừng mất.” – Châu Thanh mỉm cười nhìn bà.
Ba mẹ, con gái làm nhiều việc thiện thế này, ba mẹ sẽ tự hào về con lắm. Đúng không?
“Tôi xin lỗi, tôi không biết chuyện buồn của cô”.
“Cháu quen rồi, không sao bác ạ.”
“Nhà tôi có mở một quán ăn gia đình ở thành phố bên cạnh, nếu cô rảnh thì đến nhé. Tôi sẽ trịnh trọng mời cô.” Người đàn bà nắm lấy tay cô, đặt tấm danh thiếp vào.
Tay bà ấy hơi thô ráp, nhưng rất ấm. Giống như tay mẹ cô vậy.
Ba mẹ ơi, con thèm được nắm lấy bàn tay của ba mẹ. Một lần thôi cũng được.