Kẻ Khùng Người Điên

Chương 29: Lắng nghe em nói



Châu Thanh hả hê nhìn ông anh đang chuyên tâm lái xe, bịt miệng được đầu mối, tạm thời an toàn.

Chiều đến, Châu Thanh tan làm sớm. Định qua chợ mua thêm chút rau củ nhưng nhớ trong nhà vẫn còn nhiều đồ ăn nên lại thôi.

“Em về rồi à.”

“Ừm.”

Châu Thanh vừa tháo giày xong, nhìn thấy Lục Hoài Nam đang rửa rau nấu cơm liền bước lại, cầm khăn lau sạch tay cho anh.

“Ai cho động nước? Ra ngoài.”

“Anh không sao mà.”

“Không cãi.”

Dưới tác dụng của thuốc, Lục Hoài Nam nhanh chóng khỏi bệnh. Vừa chuẩn bị nấu cơm tối cho cô thì bị ngăn, đành ngồi xuống ghế ăn, chống cằm ngắm cô nàng vào bếp.

“Em học nấu ăn từ bao giờ thế?”

“Từ tiểu học.”

“Sớm vậy à?”

Châu Thanh chuyên tâm rửa rau nhưng vẫn không quên trả lời anh.

“Ừm. Ba đi biển, mẹ ra đồng, tôi ở nhà nấu cơm đợi họ về ăn.”

Lục Hoài Nam cảm thấy mình vừa nhắc đến chuyện không vui nên không hỏi nữa.

Châu Thanh không suy nghĩ nhiều, theo mạch chuyện mà vừa nấu vừa kể cho anh nghe.

“Ba tôi đi biển, mẹ tôi làm nông, họ không giàu có nhưng làm ăn cũng xem như khấm khá nhất làng.”

“À, là nhì mới đúng, sau nhà Mộ Từ An.”

Châu Thanh vừa cười vừa nhớ lại chuyện thuở nhỏ.

“Ngày xưa tôi học giỏi lắm, ba hay cõng tôi đi khoe khắp xóm, làm tôi ngại quá trời.”

“Anh ở thành phố chắc không biết. Tết quê tôi vui cực, nhà nào cũng một nồi bánh chưng, vừa trông bánh vừa trực giao thừa. Mùi củi cháy, mùi bánh chín, mùi hoa đào, hoa cúc hòa lẫn vào nhau trở thành mùi hương đặc trưng của Tết. Tôi nghiện mùi đó lắm, nên ngày nào cũng mong đến Tết.”

Lục Hoài Nam si mê nhìn bóng lưng Châu Thanh, im lặng lắng nghe.

Chỉ nghe cô kể thôi cũng đủ biết, cô thích ngày Tết đến nhường nào.

Anh cũng thích Tết.

Tết ở thành phố đúng là không giống nông thôn. Nhưng nhà anh thì khác.

Năm nào mẹ anh cũng mua về mấy cành đào, chậu hoa trưng từ sân vào đến nhà. Ba thì mua củi khô về nấu bánh chưng. Rồi cả nhà cùng nhau quây quần bên nồi bánh, nghe ba mẹ kể về thời trẻ của họ. Họ bảo rằng:

“Dù sau này giàu có đến thế nào cũng đừng quên truyền thống dân tộc, đó là thứ đã dưỡng nên thành công của các con.”

Lâu dần, không khí ngày Tết thấm nhuần vào máu ba anh em nhà họ. Cũng xem như tưởng tượng ra cái Tết trong lời kể của cô.

“Mà..sau này thì hết rồi.” Châu Thanh thở một hơi dài.

“Chú muốn biết lí do không?”

“Anh vẫn nghe đây.”

Giọng nói của anh thật trầm, thật ấm, khiến cô như quên đi nỗi buồn luôn day dứt trong tim mà bày tỏ.

“Năm tôi mười tuổi, đợt đấy gần Tết, ba tôi đi thuyền mang hải sản về cho bà con đón xuân. Ông hứa với tôi sẽ mang quà về, tôi cũng chẳng biết quà gì, chỉ biết mong thôi.”

“Rồi..ngay đêm hôm đó, người ta báo thuyền ba tôi gặp bão nên bị nạn. Mẹ tôi chạy liền đi ngay trong đêm, lúc đó mưa to lắm. Nông thôn mà, thời đó làm gì có điện như bây giờ. Tôi cứ ngồi một mình trong phòng mà khóc.”

“Tôi khóc to lắm, có khi ạt luôn tiếng khóc của trời đấy chứ.”

Châu Thanh cười. Tất cả hình ảnh trong quá khứ như hiện hữu ngay trước mắt, cô nắm chặt cán dao trong tay, mím cánh môi ngăn bản thân run rẩy.

“Đến tờ mờ sáng thì mẹ tôi về, người bà ướt như chuột lột. Bà nói với tôi bà không tìm được ba về. Lúc đó tôi muốn khóc thật lớn, nhưng tôi biết mẹ đang vừa mệt, vừa buồn, vừa lạnh, tôi không thể chỉ nghĩ cho mình mình được. Tôi ôm lấy bà rồi vỗ vai, muốn an ủi.”

“Mấy ngày sau thì xác ba tôi trôi dạt vào bờ, lúc đó..tôi mới tin là…ba…không còn nữa.”

Từ đó em sinh ra bài xích với những người thất hứa, và..cả anh nữa, phải không em?

Hơi thở Châu Thanh dần trở nên gấp gáp, cô biết mình sắp khóc nên càng gượng cười.

“Năm tôi lên cấp ba, mẹ tôi bị bệnh, rồi bà cũng đi theo ba. Còn mỗi tôi trong căn nhà đó, rộng lắm, một mình tôi lăn qua lăn lại những mấy gian nhà, lau dọn cũng mệt chết.”

Ngày đó, con nghĩ ba mẹ thật xấu tính khi để con lại một mình lau dọn cả căn nhà to lớn như vậy. Nhưng mà, con có thể lau dọn căn nhà ấy cả đời. Chỉ là..ba mẹ có thể quay về được không?

Chắc là không rồi. Sinh ly tử biệt mà, đâu ai tránh được. Chỉ trách rằng con quá nhỏ bé, không thể phản nghịch ý trời, càng không thể ích kỷ giữ ba mẹ mãi bên mình.

“Ngày bé, ba nói rằng lớn lên tôi nhất định sẽ vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, chắc chắn sẽ chọn mấy nghề như giáo viên hay nhà báo gì đấy. Nào ngờ đâu con gái ông khi lớn lên lại thích chơi mấy trò đánh đấm rồi súng đạn, lại còn làm cảnh sát.”

Châu Thanh phì cười: “Ừm, chắc họ sẽ bất ngờ lắm cho mà xem.”

“Lục Hoài Nam.”

“Ừm. Anh nghe.”

“Chú nấu ăn cũng rất giỏi, không giống mấy ông công tử bột mà tôi xem trên tivi.”

Tâm trạng Lục Hoài Nam đã trầm xuống từ bao giờ.

“Anh ra riêng khi lên đại học. Học phí ba mẹ lo, còn lại anh tự túc.”

Châu Thanh ‘ồ’ lên một tiếng: “Chả trách anh giỏi thế.”

Món cuối cùng nấu xong, Châu Thanh vươn người giãn gân cốt: “Xong rồi.”

Lục Hoài Nam phụ cô bày thức ăn ra bàn.

Bữa ăn hôm ấy vui vẻ hơn thường ngày. Một người vui vì đã dũng cảm bước vào quá khứ giãi bày với người mình yêu. Một người vui vì được bên cạnh lắng nghe cô gái của anh ta kể chuyện.

Châu Thanh, đừng trốn tránh, cũng đừng run sợ. Người đàn ông trước mặt là người cô có thể dựa dẫm cả đời. Anh ta đang và sẽ luôn ở đó, mãi bên cạnh lắng nghe những lời cô nói và sẽ luôn ủng hộ những điều cô làm.

***

Không khí đêm Giáng Sinh bao trùm lên thành phố. Tiếng trò chuyện nô nức khắp các nẻo đường của người đi chơi lễ, hòa vang với bài thánh ca thiêng liêng mừng Chúa Giáng Sinh.

Tiệm bánh The Cake của Mộ Hoài An đổi sang màu xanh lá và đỏ chủ đạo, trang trí thêm cây Noel cùng những ánh đèn nhấp nháy hòa hợp với không khí.

Châu Thanh ở nhà, không buồn đi chơi lễ vì cơ bản cô không thích những nơi quá chật chội. Cô nàng ngồi ở sofa, chân vắt chéo, ung dung xem Conan.

Lục Hoài Nam ngồi cạnh, vừa gọt táo vừa xem.

“Này.” Anh đưa miếng táo đầu tiên cho cô.

Châu Thanh mắt vẫn dán lên màn hình, tay vô thức đưa ra nhận rồi cho vào miệng cắn một miếng.

“Ừm. Cảm ơn.”

“Chú không đi chơi lễ à?”

“Anh không thích náo nhiệt.”

Không thích náo nhiệt là thật, nhưng thích ở cạnh cô thì sẽ thật hơn.

“Ồ. Tôi cũng vậy.”

Châu Thanh ăn xong miếng táo thì anh lại đưa thêm miếng mới, liên tục liên tục.

Cô nàng vốn không hay ăn trái cây, mỗi lần ăn đều chỉ nhấm vài miếng. Chỉ là bỗng nhiên thấy táo hôm nay ngon quá, ăn mãi không biết điểm dừng.

“Em thích náo nhiệt.”

“Hả? Đâu có?” Châu Thanh thuận miệng hỏi lại.

“Em thích náo nhiệt. Cái em không thích là chật chội.”

“Ờm…như nhau cả mà.”

Lục Hoài Nam cong môi cười: “Ừm.”

“Chú cũng hứng thú với Conan à?”

“Anh không.”

Châu Thanh nhướng mày nhìn anh: “Thế sao ngồi đây xem?”

Lục Hoài Nam gọt xong dĩa táo, nhoài lưng tựa vào sofa, thong thả ăn táo.

“Muốn xem cùng em.”

Châu Thanh mím môi cười: “Ồ.”

Điện thoại bỗng của Châu Thanh reo lên từng hồi.

“Nghe đây lão Đoàn.”

[Cục cảnh sát, án mạng đang chờ.]

“Ờ. Đến liền.”

Vừa mới cúp máy, cô tức tốc chạy ngay vào phòng chuẩn bị đồ.

Lục Hoài Nam ngồi cạnh cũng nghe ngóng được tình hình, anh vào bếp pha một bình nước rồi đợi Châu Thanh.

“Tôi phải đến Cục cảnh sát có việc, chắc mai mới về.”

“Châu Thanh, đem theo đi.”

Lục Hoài Nam đưa cho cô một bình nước còn rất ấm. Cô nhận lấy: “Cái gì đấy?”

“Trà hoa nhài, uống cho đỡ lạnh.”

“Ồ. Cảm ơn.”

Châu Thanh lái xe trên con phố, thi thoảng nhìn sang bình nước bên cạnh rồi tủm tỉm cười, cứ như vậy suốt một chặng đường.

Đoàn Trọng Tân, Tằng Hi, Sở Nghiên đều đã có mặt. Đồng Manh và Hoằng Khoan đến cùng lúc với Châu Thanh. Tổ 3 đã tập trung đầy đủ.

Nạn nhân trong vụ án lần này là một giảng viên đại học, họ Dương, tuổi đời chưa đến ba mươi. Một nhóm sinh viên sau khi chơi lễ về đã phát hiện cái xác nằm sau khuôn viên trường, gần ký túc xá của bọn họ.

Đoàn Trọng Tân nói: “Nạn nhân được xác định tử vong cách đây hai giờ đồng hồ, tức là từ 7 đến 8 giờ tối. Nguyên nhân tử vong là bị đâm nhiều nhát dao dẫn đến mất máu mà qua đời. Ngoài ra, khắp người đều có dấu hiệu bị hành hung, rõ nhất cánh tay phải bị gãy. Mới chỉ tìm thấy một cây gậy đánh bóng chày dính máu gần đó, hung khí còn lại thì chưa tìm thấy.”

“Thi thể đang bên pháp y à?” Sở Nghiên hỏi.

Tằng Hi lắc đầu: “Vẫn chưa. Đợi sáng mai trời sáng, sau khi cảnh sát khám xét hiện trường một lượt rồi mới chuyển sang pháp y.”

Các hình ảnh chụp tại hiện trường lần lượt được gửi đến. Vì trời tối, những bức ảnh dù được đèn flash hỗ trợ chiếu sáng vẫn khó tránh khỏi nhiều điểm khó nhìn.

Đoàn Trọng Tân mở máy chiếu.

“Không khó để nhìn thấy đây là một người đàn ông da ngăm, nổi bật với chiếc sơ mi trắng dính đầy máu. Hiện trường vụ án nằm sau khuôn viên Học viện Báo chí. Đợi trời sáng chúng ta sẽ đến khám nghiệm hiện trường sau. Chứ mắt đã đui mù còn gặp tối có thấy gì đâu mà nhìn.”

Châu Thanh nhâm nhi cốc trà nóng hổi trước mặt, lòng khen ngon nhưng không quên vụ án trước mắt:

“Đợi trời sáng sẽ rõ thôi. À mà Học viện Báo chí? Nghi phạm top đầu vụ rồi cũng học ở đấy.”

“Ừ. Là cậu sinh viên ngoại quốc.” Hoằng Khoan nghi hoặc: “Ý em cậu ta cũng liên quan đến vụ này?”