Châu Thanh mắt nhìn ti vi, đầu lại chuyên tâm vào cậu du học sinh ngoại quốc. Chẳng mấy chốc, trời đã sáng.
Mặt trời dần thức giấc, hừng đỏ sau những tòa nhà cao đồ sộ, ban nắng mai sưởi ấm mọi nẻo đường. Ánh sáng mang theo năng lượng một ngày mới, chiếu thẳng vào gian phòng khách, nơi có người đàn ông đang say giấc nồng.
Mi tâm anh chớp động, vô tình lọt nào sự chú ý của Châu Thanh, cô lấy tay che trước mắt, giúp anh chắn ánh sáng. Nhưng chỉ yên được một lát, cái đầu anh lại khẽ nhúc nhích.
Nhột quá.
Lục Hoài Nam trở mình, thấy không gian bỗng nhiên hẹp hơn thường ngày, anh nheo mắt, từ từ tỉnh giấc. Đập vào mắt anh là bàn tay của Châu Thanh, bắt lấy.
Cô gái giật mình, rồi nhỏ nhẹ hỏi: “Anh không ngủ nữa à?”
Lục Hoài Nam nhìn ti vi vẫn đang chiếu phim Conan, lập tức bật dậy.
“Em cả đêm không ngủ?”
Anh vừa ngồi dậy, bên đùi truyền đến cảm giác vừa nhột vừa tê, theo phản xạ mà đưa tay xoa xoa, cô không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Em nói rồi, em không ngủ được.”
Lục Hoài Nam thở dài, nếu sớm biết trước, anh sẽ vác cô vào giường mà ru ngủ, thức thế này sớm muộn sức khỏe cũng kiệt quệ.
Anh nâng đùi Châu Thanh, định xoa bóp cho cô đỡ mỏi. Nhưng vừa nâng lên, cô đã giữ tay anh lại: “Đừng.”
“Anh đừng động, một lát sẽ hết tê thôi.”
Lục Hoài Nam nhẹ nhàng hơn, đặt đùi cô gác lên đùi anh, từ từ xoa nắn. Châu Thanh chống tay xuống sofa, lòng cười khổ.
Cảm giác gì thế này? Nhột còn nhiều hơn là tê.
“Sao không gọi anh dậy?”
“Em không nỡ đánh thức, càng không thể lôi anh vào phòng, đành để anh thiệt thòi ngủ ở sofa.”
Lục Hoài Nam nghĩ bụng: một chút cũng không thiệt.
“Lần sau đừng để anh gối đầu, chân em sẽ mỏi.”
Cô lắc đầu: “Em không sao.”
Chí ít, được ở bên anh, mỏi một chút cũng không sao.
“Buồn ngủ không?”
“Em không.”
Thật ra mắt có hơi cay, nhưng không đáng kể.
Lục Hoài Nam dừng động tác, nhìn cô, trầm giọng: “Em thường như vậy?”
Cô nàng thoải mái trả lời: “Không thường xuyên, gọi là đôi lúc.”
“Có những hôm em thức trắng cả hai đêm, may ra mới buồn ngủ, nhưng chợp mắt một lúc lại tỉnh.”
Những đêm mất ngủ, Châu Thanh thường sử dụng thuốc. Tuy nhiên, nếu công việc còn bận bịu, cô sẽ mặc kệ, liên miên thức trắng để giải quyết. Hậu quả là cơ thể hơi đuối sức, uể oải những mấy ngày liền.
Lục Hoài Nam vô cùng bất mãn với cậu trả lời này. Ăn uống không đúng bữa, đồng hồ sinh học hoàn toàn bị đảo lộn, không trách người cô nhỏ, ngỡ chỉ một cơn gió thổi qua mạnh một chút cũng đủ quật cô ngã.
“Tối nay anh ru em ngủ.”
Hả? Cô không nghe nhầm chứ?
“Em không phải con nít!”
“Em rất giống con nít.”
Châu Thanh không hài lòng, ai đời 24 tuổi lại bị xem là trẻ con.
“Không giống!”
Lục Hoài Nam chẳng để tâm, anh nói giống, buộc phải giống!
“Này, anh còn gọi em con nít, em sẽ gọi anh người già.”
Người đàn ông nghe thế, liền nhéo má cô gái.
“Đau em.”
“Anh chỉ hơn em 7 tuổi thôi đấy.”
“Vậy thì sao? Ai bảo anh nói em là con nít.”
Lục Hoài Nam bất lực đầu hàng: “Rồi, xem như em thắng.”
Nhường một bước lấy đà cho trận sau. Không bao lâu nữa, cô gái nào đó sẽ phải khóc thét vì dám chê anh là người già. Anh ghim từ lâu rồi nhé!
Nói xong, cô rời sofa vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo.
Điện thoại Lục Hoài Nam bỗng đổ chuông, đoán chừng là lời hồi âm cho tin nhắn tối qua.
“Tôi nghe.”
Vừa thấy giọng bạn mình, người kia đã tuôn một tràng.
[Cậu xem tôi là phù dù hả? Có bệnh sao không đến đây? Chê tay nghề của tôi à? Bạn bè thế này thì còn cái nịt nhé!]
Trái ngược với sự sốt sắng của người bên kia, Lục Hoài Nam thong thả vào bếp uống nước.
[Này! Điếc à? Sao không trả lời?]
“Không phải của tôi.”
Người kia nghi hoặc, hạ giọng, hỏi: [Thế của ai?]
“Vợ tôi.”
[What? Really?]
Lục Hoài Nam ‘ừ’ một tiếng, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu chuẩn bị làm bữa sáng.
[Đừng có điêu! Cậu yêu đương bao giờ sao tôi không biết?]
“Tôi có lừa cậu lần nào chưa?”
Đầu giây bên kia ậm ừ, suy nghĩ một lúc.
[Thì…chưa.]
[Từ khi nào đấy?]
“Khi nào gặp sẽ kể. Giờ thì trả lời vấn đề của tôi trước đi.”
[Chết! Xém quên.]
[Đây là thuốc ức chế thần kinh, chứa một lượng an thần nhỏ. Nếu kết hợp toàn bộ số thuốc cậu gửi, sẽ thành một liều mạnh, đặc trị trầm cảm và rối loạn lo âu.]
Liều mạnh, là câu trả lời mà anh không muốn nghe nhất.
[Dùng thuốc mà không phối hợp điều trị cũng có khả năng phản tác dụng đấy.]
“Tôi định đưa cô ấy đến chỗ cậu.”
Nói về trị liệu tâm lý, người bạn này là người anh yên tâm nhất. Đối mặt với anh, ít nhất cậu ta không lớn gan đến nỗi phán nhầm.
[Rất vinh hạnh đón tiếp! Nay với mai tôi ở nhà, rảnh qua chơi.]
“Hỏi ý vợ tôi xem sao.”
[Ghớm, nay lớp trưởng cũng biết hỏi ý người ta cơ đấy.]
Lục Hoài Nam mặc sức cho người kia trêu chọc, anh đang bận làm bữa sáng cho vợ, không rảnh kì kèo.
[Thôi nhé, tôi cho thằng nhóc nhà ăn đây.]
“Ừ.”
Lục Hoài Nam cúp máy, liền ‘vứt’ điện thoại xuống bàn, chuyên tâm chiên trứng.
Châu Thanh vừa hay sửa soạn xong, theo thói quen đến kệ tủ lấy khóa xe, nhưng có gì đó sai sai.
Cô một tay chống hông, vừa ôm trán vừa lẩm bẩm: “Má! Có khóa không có xe cũng như không.”
Chẳng là hôm qua lái xe đi làm, rồi vội vội vàng vàng theo Đoàn Trọng Tân tìm Vũ Nam. Sau đó…ừm, quên mất em yêu ở Cục cảnh sát.
Lục Hoài Nam buồn cười nhìn dáng vẻ của cô nhóc, hỏi: “Sao thế?”
Châu Thanh ủ rũ đến bên phụ anh dọn đồ ăn xuống bàn.
“Em bỏ xe ở Cục mất rồi, lát nữa còn phải sang quán Từ An lấy túi với điện thoại.”
Thật đau đớn! Mới sáng sớm mà như chạy show vậy.
“Anh đưa em đi.”
“A? Anh không có việc sao?”
Lục Hoài Nam yêu chiều búng trán cô một cái.
“Quên rồi à? Hôm nay và ngày mai anh không có việc.”
Mắt ai đó bỗng dưng rực sáng như mèo thấy mỡ.
“Vậy phiền anh rồi.”
Ăn sáng xong, Lục Hoài Nam lái xe đưa Châu Thanh ghé quán Mộ Từ An lấy áo khoác và túi xách trước.
“Sướng nhá, có người chở đi kìa.” Mộ Từ An đá mắt trêu chọc.
“Trông cậu đểu quá.”
Mộ Từ An kinh ngạc nhìn người trước mặt: “Ơ hay, ai lại nói bạn mình thế?”
Chủ nhật nên tiệm The Cake rất đông khách, cô không tiện nán lại lâu, hơn nữa bên ngoài có người đợi, cô lấy đồ xong liền rời đi.
Chiếc xe tà tà chạy trên phố, không nhanh cũng không chậm.
Châu Thanh mở cửa sổ, tận hưởng không khí ngày cuối cùng của tháng 12. Ngọn gió dịu dàng luồn qua mái tóc cô, mát mẻ, cảm giác thật thích.
Lục Hoài Nam thi thoảng lại liếc sang Châu Thanh rồi nhếch môi.
“Hay là đừng đi xe của em nữa.”
Hoài Nam, anh có bệnh à? Có xe không đi lại muốn đi bộ?
Châu Thanh nhăn mặt, khó hiểu nhìn người đàn ông đang thong thả lái xe. Biểu cảm của cô nàng quá đỗi đáng yêu, khiến anh không nhịn được mà phì cười.
“Anh sẽ đưa đón em đi làm.”
Được đưa đón người mình yêu đi đến nơi, về đến chốn là một cảm giác gì đó rất khó tả, vừa hạnh phúc, lòng cũng an tâm.
Châu Thanh hiểu ý anh, nhưng cô từ chối lời đề nghị.
“Thôi, anh và em ngược đường, rất mất thời gian. Hơn nữa em không cố định một chỗ, không tiện cho lắm.”
Cô từng điều tra qua, văn phòng và nhà của Lục Hoài Nam đều ở thành phố Bắc, từ đó đến chung cư của hai người tuy không xa, nhưng đến Cục cảnh sát lại là một chuyện khác. Cô cũng thích được anh đưa đón chứ, nhưng đâu thể ích kỷ, nghĩ cho ham muốn cá nhân của mình được.
Lời Châu Thanh nói không sai, anh chỉ đành hụt hẫng, tiếp tục tận hưởng giây phút ít ỏi được đưa người đi làm.