Châu Thanh mất cả một ngày để suy nghĩ xem có cách nào khiến Tạ Chính Khanh có thể cư xử thoải mái hơn không. Mãi đến lúc anh hai đến, cô mới nảy ra được một sáng kiến.
Muốn cho một người đang day dứt vì sai lầm của mình thì cách duy nhất để chữa lành họ, đó là cho họ có cơ hội được bù đắp.
“Anh hai.”
Tạ Chính Khanh đang cắt hoa quả thì ngừng một chốc, “Anh nghe đây.”
“Bình thường buổi sáng anh đưa chị Yên với hai đứa nhóc đi học, sau đó mới đến bệnh viện à?”
“Không,” Tạ Chính Khanh lắc đầu, “Yên thuận đường hơn anh, nên buổi sáng chị đưa hai đứa đi học. Anh ở nhà dọn dẹp một chút, khoảng gần nửa tiếng sau mới đi làm.”
“Vậy… anh vào làm lúc 7 giờ 30 ạ?”
“Ừ.”
“Buổi chiều thì sao?”
“Buổi chiều thì 3 giờ anh về, rồi qua phòng khám luôn.” Tạ Chính Khanh gọt trái cây, chậm rãi hỏi: “Sao thế?”
Thấy Châu Thanh mãi phồng má suy ngẫm, Tạ Chính Khanh đột nhiên thấy có chút buồn cười.
Đa số thói quen của Châu Thanh vẫn giống như ngày bé, phồng má cũng vậy, nổi nóng khi bị phá giấc ngủ cũng vậy, ăn chậm cũng thế.
“Có gì thì nói với anh, anh vẫn đang nghe đây.”
Châu Thanh lén nhìn về Lục Hoài Nam, anh đang chăm chú làm việc với chiếc laptop.
Cô có chút lo về thái độ của anh đối với những điều mình sắp nói, vậy nên cố ý nhỏ tiếng với Tạ Chính Khanh: “Em định tuần tới sẽ đi làm lại…”
“Em… muốn nhờ anh đưa em đến cơ quan trong tuần đầu, em sợ nằm lâu quá nên lái xe bị lạ.”
Châu Thanh vẫn luôn âm thầm quan sát từng biểu cảm của Tạ Chính Khanh, vì là lần đầu nhờ vả anh hai, nên thú thật cô rất ngại.
“Nhưng giờ tan ca của em và anh không giống nhau, có nhiều hôm địa điểm tan ca của em là hiện trường vụ án, nên thôi vậy ạ.”
“Không được!” Tạ Chính Khanh lập tức phản đối, trong ngữ điệu lắng đọng một thứ cảm xúc phấn khởi, “Em mới hôn mê dậy, chân tay còn yếu, lái xe một mình rất nguy hiểm. Tuần sau, cả mấy tuần tới nữa, anh sẽ đưa em đi làm, lúc nào tan làm thì em gọi cho anh, anh sẽ lập tức đến đón.”
“Cái quái gì? Em đòi đi làm liền à nhóc?”
Thanh âm của Lục Hoài Nam đột ngột vang lên, còn mang theo mùi thuốc súng tương đối nồng nặc, khiến Châu Thanh chỉ dám rón rén gật đầu.
Lục Hoài Nam cao giọng: “Anh không cho phép.”
“Tại sao? Em khỏe rồi mà.”
“Khỏe cái gì mà khỏe? Em có tin bây giờ em đặt chân ra đường một cái là gió cuốn bay em liền không?”
Thời tiết cuối xuân thường nổi gió lớn, nhưng đến mức bay cả cô thì khả năng anh đang cố ý phóng đại vấn đề lên.
“Tóm lại, anh không cho phép!”
“Vậy đến khi nào em mới được đi làm chứ? Ngồi một chỗ chán lắm, em không chịu được!”
“Ít nhất là một tháng sau.”
Một tháng Châu Thanh hôn mê, không những không tăng được ít thịt nào, thậm chí còn bị sụt đi.
Anh sẽ dùng một tháng tiếp theo để vỗ béo cô, lúc đó mới yên tâm thả cô về với công việc.
Với thể trạng khó tăng cân như Châu Thanh, trong một tháng phải giúp cô tăng được ít nhất 5 kg.
Lục Hoài Nam cho rằng mình tính toán thời gian vô cùng cẩn thận, bản thân anh rất hài lòng.
Nhưng Châu Thanh thì không.
“Anh bị điên à! Ở không một tháng tiền đâu mà ăn?”
Châu Thanh lập tức đứng bật dậy trên giường để cao hơn anh, thẳng thừng lớn tiếng chất vấn: “Anh muốn em chán đến chết mới chịu đúng không? Anh muốn em mọc rễ dưới mông anh mới chịu đúng không?”
Thời điểm này, khí thế ban đầu của Lục Hoài Nam đã giảm đi một nửa.
“Anh… Em ở nhà thì có anh nuôi mà. Nếu em chán, anh gọi Tủn với Đậu đến chơi với em.”
Châu Thanh tức đến nghẹn giọng, nhưng không biết phải tiếp tục cãi thế nào.
Thôi thì “con giun xéo lắm cũng quằn”, chơi hèn một lần vậy.
“Được!”
Tim của Lục Hoài Nam vừa được nâng lên một bậc, giây sau lại bị đày xuống thêm một lần nữa.
“Vậy trong một tháng này, anh cuốn gói ra chỗ khác ở đi, em sẽ ngoan ngoãn ngồi trong nhà đóng cửa xem Conan cho đến khi chán tới chết!”
Tạ Chính Khanh lúc này mới nhỏ tiếng: “Em… có thể đừng đề cập đến chữ “chết” không?”
“Gì?” Châu Thanh quay phắt lại, ngọn lửa trong lòng còn chưa kịp nguôi ngoai: “Anh cũng muốn em cắm rễ trong nhà một tháng à?”
“Anh… anh không.”
Buổi tối hôm đó, sau khi Tạ Chính Khanh về, Châu Thanh lập tức tắt đèn rồi chui vào chăn.
Trong căn phòng này có kê hai cái giường đơn.
Tối qua vì muốn ngủ cùng cô, Lục Hoài Nam đã đẩy giường sát lại vào nhau, tạo thành một cái giường đôi.
Nhưng hôm nay cô nàng nào đó giận dỗi, lại không tự mình di chuyển giường được, chỉ đành nằm tư thế xấu, một mình độc chiếm hết cả hai.
“Nhóc.”
Lục Hoài Nam khẽ khều Châu Thanh, cô lập tức lăn sang chỗ khác.
Anh ngồi lên một góc giường, hỏi nhỏ: “Nhóc, giận anh à?”
“Để anh đoán nhé, em giận anh vì anh không cho em đi làm phải không?”
Châu Thanh nhắm tịt mắt, hai tay bịt chặt tai, miệng mấp máy lẩm bẩm không thành tiếng: “Biết rồi còn hỏi!”
“Anh thương em nên mới muốn tốt cho em. Giải pháp anh đưa ra hợp lý mà đúng không?”
Lý con chí nhà anh!
“Anh thương em như thế, em nỡ lòng đuổi anh ra khỏi nhà hửm?”
Châu Thanh mãi chẳng chịu lên tiếng, càng khiến Lục Hoài Nam tin rằng điều kiện tàn nhẫn của cô chắc chắn sẽ xảy ra.
Anh không muốn!
“Được, anh giảm cho em 3 tuần.”
“2 tuần, chỉ 2 tuần thôi.”
“Vậy 14 ngày?”
“Giá cuối! 1 tuần!”
Lục Hoài Nam không nhịn nổi, lập tức lật tung chăn lên, “bắt” Châu Thanh vào lòng mình.
“Cảnh sát Châu, à không, cảnh sát Tạ! Giá cuối của anh là 1 tuần.”
“Điếc rồi! Không nghe!”
“…” Lục Hoài Nam nghiến răng giơ cờ trắng, “Tuần sau, vừa ý em chưa?”