Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 102: Idol?



Đưa mắt nhìn về phía giọng nói, là một cô đang nhìn cậu với ánh mắt khó chịu trong khi bước xuống từng bậc thang.

"Cậu, cậu không nhìn biển báo được treo ở 2 cánh cửa sao?"

"Xin lỗi, có lẽ vì tôi quá tò mò, dù sao thì tôi cũng là học sinh mới nên không biết gì nhiều.."

"Tính tò mò đó một ngày nào đó sẽ giết chết cậu đấy, trở về đi."

Quả thật là cậu tò mò quá mức, nhưng cũng một phần là do cậu tưởng sẽ không bị ai nhìn nên mới bước vào, nào ngờ trong đây lại có người, mà còn là một người biết ẩn ma lực nữa.

"Vâng, tôi sẽ rút kinh nghiệm vào lần sau. Cảm ơn chị đã nhắc nhở tôi."

Sau khi nói xong, mặc dù cậu muốn đọc thử những quyển sách mình chưa đọc qua bao giờ trong thư viện này, nhưng có lẽ không được rồi, nhưng trước khi cậu rời đi, quay người về phía cô gái, người vẫn đang chống tay nhìn về phía cậu.

"Chúng ta.. Có gập nhau bao giờ chưa?"

Cô rơi vào suy ngẫm đôi lúc.

"Có lẽ.. Chưa hề."

"Vậy à.. Xin lỗi vì đã làm phiền."

Cậu rời đi khỏi thư viện.

Sau khi thấy cậu rời đi, cô gái thở dài một hơi sau đó bước lên các bậc thang.

"Cảm giác đã quen nhau từ rất lâu.. Không chỉ mỗi cậu có đâu."

Vừa đi, cô vừa lẩm bẩm điều gì đó trong khi đi lên tới trên cùng của tòa tháp.

Ở trên cùng tòa tháp, có một nơi đầy rẫy nhưng bông hoa tươi đẹp, kế bên là một cô gái vừa uống trà vừa ngắm nhìn những bông hoa.

"Đúng như cậu nói, dường như có gì đó rất quen thuộc, nhưng tớ lại không tài nào nhớ được."

"Xin lỗi nhé, tớ chỉ có thể xóa ký ức thôi, những ký ức tớ xóa không thể phục hồi lại được. Xin lỗi vì tớ vô dụng."

"Biết bản thân mình vô dụng là tốt, nhưng tại sao cậu không thể nhớ lấy lý do mình xóa ký ức tớ là gì vậy?"

"Hm.. Đoán xem? Tớ cũng không biết nữa."

-------------------------

Rời đi khỏi thư viện, cậu cảm thấy khá xấu hổ như kiểu mình vào nhà người khác mà không xin phép vậy, dù cho gương mặt cậu có vô cảm cỡ nào, những cảm xúc bình thường của cậu vẫn có mặc dù nó không hay biểu lộ lên mặt.

"Nhìn kiểu gì cũng thấy những bông hoa này thật đẹp.."

Ngắm nhìn những bông hoa đó, cậu nghĩ bản thân mình sẽ lại đây trong một ngày nào đó tương lai.

"Cô ta thật sự quen thuộc mặc dù mình không rõ đã gặp ở đâu.. Không lẽ là cô gái đã đi ngang mình những năm trước..?"

Cậu nhớ lại người con gái từng đi ngang cậu lúc còn ở trường cũ, lúc đó cô đã nói một số điều gì đó mà bản thân cậu cũng không rõ.

"Mà kệ.. Có lẽ thời gian sẽ trả lời."

Mặc kệ những suy nghĩ mà mình không hiểu, cậu tiếp tục đi trên con đường trở về trường, à không, trở về sàn đấu, nơi mà có em mình ở đó.

* * * 

"Uh ah.."

Bước vào, thứ đập vào mắt cậu là một nơi đầy người mà không dư lấy một ghế trống, cậu không biết có phải do mình nhìn nhầm hay không, nhưng một số nơi, cậu còn thấy có người cầm những biển báo có tên lẫn hình một cô gái nào đó, nhìn về chỗ mình, nó vẫn còn trống như thể đang chờ cậu lót đít xuống vậy, nhưng hiện tại hàng người đang khá đông khiến cậu không thể bước tới đó được nên cậu quyết định đứng đây nhìn xuống sàn đấu, dù gì ở đây cũng có chỗ cho cậu dựa là được, đưa mắt, cậu nhìn những tên cầm những biển báo hò reo bên dưới.

"Yuki-chan! Yuki-chan! Yuki-chan!"

Sau những tiếng hò reo đó, trận đấu tiếp theo cũng tới.

"Mitsuki Yuki, k-khoan, chẳng phải Yuki-chan sao!?"

Cả cô gái bắt đầu từng trận đấu cũng bất ngờ với cái tên đó, một cái tên mà giới trẻ ai ở Thủ Đô chắc cũng phải biết. Mitsuki Yuki, một Idol nổi tiếng với giọng hát sâu lắng lòng người của mình, giọng hát đem lại cho người nghe rất nhiều cảm xúc khác nhau. Thậm chí có một số lời đồn rằng cô cũng  đã từng hát cho nhà Vua nghe.

"E hèm.. Mitsuki Yuki đấu với Yokura Prinase."

Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô nói để cặp đấu có thể diễn ra. Nghe gọi lấy tên mình, từ phía nào đó bước ra một cô gái với mái tóc hoa anh đào chỉ đến vai, cô khiến người khác nhìn vào phải hốt lên 2 từ 'dễ thương'.

Cô đi một cách dễ thương, ánh nhìn dễ thương, nụ cười dễ thương, đó là những gì mà mọi người nhìn vào cô điều thấy. Cô nhí nhảnh đi đến giữa sân, nở một nụ cười, đưa chiếc tay nhỏ nhắn của mình lên vẫy các khán giả, cô lấy chiếc micro và nói.

"Yohalo~~ Xin chào các bạn ~"

"Oahhhhhhh!"

Sau khi cô cất giọng mình lên, các khán giả bắt đầu hò reo lớn hơn, tiếp theo đó là một cô gái với lần gọi thứ 2 xuất hiện. Cô khác biệt so với mọi người toàn lại, khi nhìn thấy cô, tất cả điều chợt rơi vào im lặng giống lúc cậu đấu với cô gái nào đó.

Mái tóc đen trải dài xuống lưng, khi nhìn thấy, cậu chợt nghĩ 'Tóc đen cũng không hiếm lắm', nhưng năng lực của cô gái này giỏi hơn cô gái mà cậu giao đấu, cậu biết được điều đó thông qua ma lực của cô, nó khá vượt trội hơn các pháp sư hạng S, thậm chí còn vượt trội hơn cả Hibi, người mà cậu nghĩ là nhiều ma lực nhất ở class S ngoài cậu.

Cậu có thể chắc rằng, cô gái này chính là thứ đó, thứ mà người ta hay sử dụng để gọi một người hoàn toàn trội hơn mình, thứ đó được gọi là Thiên Tài. 

Kể cả ánh mắt cô gái tóc đen đang nhìn cô gái trước mặt mình trong có vẻ khó chịu, khi nhận thấy điều đó, cô gái tóc hoa anh đào nhìn cô với một nụ cười tươi.

"Thân hạnh được gập cậu, cùng nhau cố gắng nhé !"

"Nhảm nhí. Nhanh giải quyết lẹ đi."

Lời cô nói ra như sét đánh ngang tai cô gái tóc hồng, khiến cô gái đó có đôi chút hoang mang khi nhìn vào cặp mắt cô gái mái tóc đen trước mặt mình.

Hoàn toàn là cặp mắt khó chịu khi nhìn con khỉ nào đó làm trò, cặp mắt đó giống với người đang dựa tường nhìn trận đấu là cậu.