Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 136: Đỉnh núi.



Thật chẳng dễ chịu chút nào khi phải dùng tay mình xoay liên tục 2 thanh củi với nhau tạo ra lửa, thứ mà cậu có thể nấu chỉ là thịt hầm trong khi cô gái kia chỉ ăn mỗi kẹo.

Sau đó cả hai bắt đầu bước đi tìm những chiếc nấm trong cơn lạnh vào buổi sáng.

*

"Trên đỉnh núi ?"

"Đúng vậy, chúng chỉ mọc ở trên đấy, ngươi nghĩ có thể mình có đủ sức để chịu đựng không đấy?

Yuki nhìn tổng quát người cậu, tuy vậy cậu chỉ đáp lại hai từ "Tôi ổn" rồi đi tiếp. Cậu không cảm thấy quá lạnh dù sao cũng đã mặc tới 2 áo trong khi cô gái kia chỉ mặc mỗi cái áo tay dài lẫn cái váy ngắn, cậu biết có lẽ cô không cảm nhận được cái lạnh như cậu cảm nhận nên cũng không nói gì.

Ngọn núi khá dốc, tuyết thì không quá cứng khiến cậu luôn phải cẩn thận với việc lở tuyết. Trong khi đó Yuki thì vừa đang ngậm kẹo vừa đang bay bên cạnh cậu nên chẵng thể hiểu nổi nhọc nhằn leo núi mà cậu phải chịu, cũng may mắn khi cậu không thấy bất kì con sói nào.

Nhìn những tảng băng tuyết đang dần bị lở ra bay theo chiều gió khiến cậu có đôi chút hoang mang nhìn xuống phía con đường mình vừa trèo lên.

'Ngã xuống thì thành snowman luôn quá..'

May mắn thay, càng lên cao, tuyết càng trở nên cứng và dày hơn, nó khiến cậu khá yên tâm nhưng vẫn không quên cẩn thận.

Bụp !

Bỏng một quả cầu tuyết bay thẳng vào mặt cậu, nhìn qua người bên cạnh, cậu tỏ vẻ khó hiểu.

"Cô làm cái gì vậy? Muốn giết tôi à?"

"Không, chỉ là nhìn mặt ngươi trông có vẻ căng quá thôi."

"Nếu được thì tôi mong cô có thể chở tôi lên đó nhanh hơn đấy?"

"Không thể. Nhưng tí thu nhập xong, ta có thể giúp ngươi giữ chúng bay về còn ngươi thì có thể về mà khỏi lo lắng cho số nấm."

"Nhắc mới nhớ.. Cô thu nhập số nấm này để làm gì vậy?"

Câu hỏi của cậu không có câu trả lời đáp lại khiến cậu phải nhìn sang, cậu thấy cô như đang suy nghĩ thứ gì đó, sau một lúc cô nhìn sang cậu trả lời.

"Một số ta bán, một số ta cho."

Cậu không hiểu ý cô là gì, nhưng khi hỏi thì cô chỉ trả lời "Rồi ngươi sẽ biết" sau đó bay nhanh lên khiến cậu phải ghim rìu xuống mặt đất mà đi nhanh hơn.

Cuối cùng cậu cũng đến nơi, sơ suất một phát thì cậu sẽ thành một quả cầu tuyết mà lăn xuống tuốt dưới, theo cậu nghĩ thì cũng cao hơn 400m, tính theo nãy giờ cậu đi thì có lẽ đã bốn tiếng để lên được đây, vậy thì đây là buổi trưa.

Nắng lên đỉnh điểm, nhưng ở nơi này thì không mấy cảm nhận được hơi ấm từ ánh nắng, thứ cậu thấy chỉ là tuyết trên đây rơi nhiều hơn bên dưới.

"Đi đứng cẩn thận, không thì ngươi đạp phải chúng đấy !"

Yuki cảnh báo cậu, hiện tại cô đang bay khắp chốn này để thu nhập, cậu thấy có rất nhiều nấm ở trên đây một cách lạ thường, mặt đất tràn đầy tuyết, vậy mà chúng vẫn có thể sống được, có lẽ đây là đặc tính của chúng.

"Phủi bề mặt tuyết lên, chúng bị đè bên trong đó nữa đấy."

Vừa nghe Yuki nói cậu vừa thu nhập, cả hai khá chăm chú vào việc thu nhập nấm, mảnh đất này khá rộng nên cả hai khá vất vả, lúc đầu cậu tự hỏi tại sao phải đem một cái bao đựng to như thế, cuối cùng thì cũng đã hiểu.

Vớt tuyết trên mặt đất, quả thật có những cây nấm bên dưới, những cây này trông có vẻ lớn hơn những câu không bị tuyết giấu đi, có lẽ do chúng được sinh trước nên trưởng thành hơn, cái bao đựng nhanh chóng được lắp đầy với những cây nấm trắng.

Tuy có tới tận hơn 150 cây nhưng những cây nấm này lại khá nhẹ hơn những cây nấm khác nên việc nâng hay kéo cái bao đi là chuyện không quá khó, tuy vậy việc kéo nó xuống lại dưới, kể cả cậu đi thôi thì sợ vãi ra rồi, vậy thì sao cậu có thể đem cả đống nấm này xuống? Cậu quay sang Yuki.

"Này, bộ bình thường cô cũng đem cả đống như vậy về à?"

"Tất nhiên là không rồi. Bình thường ta chỉ đem tối đa là 50 cái nấm về thôi, nhưng lần coi bộ nhiều quá."

"Vậy cô có cách nào để đem hết xuống? Hay bỏ lại đây phân nửa nhé?"

"Không đời nào, công sức của ta thu nhập không thể để lại được."

Vậy, cả hai vẫn tiếp tục suy nghĩ cho đến khi một ý tưởng nổi lên trong đầu cậu.

"Hay là tạo ra một con thuyền bằng băng, sau đó cho bao này vào trong đấy rồi để nó tự rớt đi?"

"Hm.. Ngươi nói có vẻ đúng !"

Đưa hai bàn tay mình về phía trước, cô bắt đầu tạo hình thành nên một con thuyền băng sau đó ném cái bao vào.

"Tuy vậy ta không thể đặt cái bao vào rồi đậy kín lại được hay đóng kín cái bao được, loài nấm này nếu không cảm nhận cái lạnh chúng sẽ tự động héo đi, vì vậy chúng ta cần một người bảo vệ chúng. Ngươi sẽ là người đảm nhiệm nó !"

Vậy hóa ra đây là lý do cô không cho cậu bịt kín cái bao lại, nhưng câu cuối khiến cậu cau mày.

"Không đời nào, nhìn xem! 400 mét đấy, tôi sẽ bị chết vì sốc quá."

"Không--ý--kiến!"

Trên tay cô dần hình thành những viên pha lê chĩa về phía cậu khiến cậu không còn cách nào khác tuân theo, ôm theo cái bao chứa đầy nấm, cậu phóng lên con tàu băng trong bất lực.

"Chuẩn bị chưa ~?"

Con tàu được dịch chuyển đến bên ngoài vìa mảnh đất, chỉ cần một cú đạp thì nó có thể ngã bất cứ lúc nào.

"Chờ chút, sao chúng ta không nghĩ cách khác ấy nh-!?"

"Bắt đầu !"

Yuki tung cước đạp chiếc thuyền, chiếc thuyền dần dần rơi một cách nhanh chóng xuống dưới, phía sau chiếc thuyền là một cô gái đang bay theo.

"Cho ta xem khuôn mặt ngươi lúc hoảng sợ nào ~! Ể?"

Khuôn mặt cậu vẫn vô cảm trước dòng đời vạn tốc, tốc độ của chiếc thuyền rơi rất nhanh, nhưng vẫn còn chậm chán khi cậu nghĩ tới tốc độ bay của Houka.

'Dù vậy.. Có thứ gì đó đang từ từ trào ra từ miệng mình..'

Chiếc thuyền bị những tảng băng làm lệch hướng liên tục, và cậu, người ngồi bên trong chiếc thuyền đang cố bám vào nó tránh bị rớt ra ngoài cũng bị ảnh hưởng theo.

Chiếc thuyền xoay lảo đảo khiến cậu khá chóng mặt, nhưng có một thứ lọt vào tầm mắt cậu.

Đó là khoảng khắc chiếc thuyền của cậu vừa bay lên do có đà từ vách đá. Tuy vậy đó không phải vách đá, đó là mũi đầu của một cái hang, quan trọng hơn, chỉ trong một khoảng khắc, cậu có thể thấy có thứ gì đó phát sáng trong hang khiến cậu không thể không để ý.

"Oẹ.."

'Ối mất rồi..'